Dù rằng chú Liêu là tài xế lái xe cẩn thận có tiếng trong trấn, nhưng không biết vì sao Dung Phỉ vẫn thấy bất an.
“Dung Phỉ, sao cháu cứ nhích tới nhích lui thế? Có phải thấy chật vì bị chú Trương ép không, hay để chú ra khoang sau ngồi?” Ghế phụ của xe tải có tới hai băng, hai người ngồi không hề chật, nhưng từ lúc lên xe Dung Phỉ cứ bần thần không yên, chú Trương quan tâm hỏi.
“Không phải đâu chú Trương, ở đây vốn có hai ghế mà, sao chật được chứ…” Dung Phỉ nói được một nửa, không nhịn được lại quay sang dặn chú Liêu: “Chú Liêu cố gắng lái chậm một chút đi.”
“Dung Phỉ này, chú Liêu của cháu lái xe cẩn thận đó tiếng đó, cháu cứ yên tâm đi, tốc độ này không nhanh chút nào, chỉ có cháu muốn chậm lại thôi, Dung Nguyệt toàn cằn nhằn đòi tăng tốc thôi.” Chú Liêu ngậm điếu thuốc bên miệng nhưng không châm lửa, mắt chăm chú nhìn về phía trước, nghe Dung Phỉ nói không chút để ý mà còn tươi cười hớn hở.
Chú Liêu nói không sai, tốc độ này quả thật không tính là mau, mấy chiếc xe phía sau đều đuổi kịp và vượt mặt, nhưng Dung Phỉ vẫn thấy bất an, lòng nôn nao không dứt, cứ nghĩ tới hình ảnh mình thấy lúc trước, thật sự chỉ là hoa mắt thôi sao?
Chú Liêu khẽ liếc sang Dung Phỉ một cái, thấy dáng vẻ cau mày, đứng ngồi không yên của cô, vẫn giảm tốc độ xuống. Đến cả xe đạp điện còn vượt được, lái xe vài thập niên, đây là lần đầu tiên ông đạt được vận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-chang-quy-dep-trai-ben-canh/423853/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.