Editor: Tiểu Anhh
Lúc Lê Nhan tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ là một mảng âm u.
Cô hé nửa con mắt, chờ đến khi tầm mắt không còn mơ hồ nữa, mới nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Bức tường trắng, đèn trắng, rèm cửa sổ trắng.
Trong không khí có mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt, đây là mùi đặc trưng thuộc về bệnh viện.
Trần Thanh Dương đang ngồi trên mép giường lật xem một cuốn tiểu thuyết, ông ngoại Lê Nhan vừa mới rời đi, khoảng thời gian không tính là dài này đã khiến ông già đi nhiều.
"Khụ, khụ, Hương Ba..." Giọng Lê Nhan rất nhẹ, hơn nữa còn khàn khàn không nói lên lời, tựa như sa mạc hạn hán đã lâu, chỉ cần một va chạm rất nhẹ cũng có thể bùng cháy.
Tay Trần Thanh Dương đang cầm cuốn sách run lên, hình như vừa nãy cô nghe thấy tiếng của Đại Lực?
Theo bản năng nuốt ngụm nước miếng, Trần Thanh Dương có chút khẩn trương ngẩng đầu lên, Lê Nhan đang mở một đôi mắt to đen nhánh nhìn cô.
"Bộp" một tiếng, sách trong tay rơi trên mặt đất, Trần Thanh Dương gần như nhào vào người Lê Nhan: "Đại Lực, cậu tỉnh rồi?! Hay là nói tớ ngủ rồi?!"
"Khụ..." Lê Nhan lại ho khan hai tiếng, giọng nói so với vừa rồi càng thêm yếu ớt, "Tớ muốn uống nước..."
"Nước, nước!" Trần Thanh Dương đứng thẳng người dậy, tay chân luống cuống đi tìm nước, "Không đúng không đúng, loại thời điểm này phải tìm bác sĩ! Bác sĩ Phương ——!"
Trần Thanh Dương gào lên gọi bác sĩ Phương, thổi ra ngoài phòng bệnh như một cơn gió.
Lê Nhan: "..."
Bác sĩ Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-buoi-sang-u-linh-tieu-thu/1824894/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.