Chương trước
Chương sau
Editor: Tiểu Anhh
Ở lại bờ biển Aegean ba ngày, cuối cùng cũng phải lên đường đi tới trạm cuối —— Göreme.
Vì để có thể nhìn thấy mặt trời mọc, Mạc Trăn không thể không dậy thật sớm. Rạng sáng bốn giờ rưỡi, xe của công ty khinh khí cầu đã đợi trước cửa khách sạn.
Vốn tưởng rằng vào mùa ế hàng sẽ không có bao nhiêu du khách, nhưng khi đến đó Mạc Trăn mới phát hiện, người tới đi khinh khí cầu nhiều làm anh giận sôi.
Khinh khí cầu xẹp lép nằm đầy đất, trong khi đợi khinh khí cầu được đốt nóng, Mạc Trăn nhân tiện lấy máy ảnh chụp mấy tấm.
A Diêu thấy anh chụp ảnh, nhanh tay nhanh mắt sán tới, hướng về phía ống kính làm tạo hình chữ V.
Mạc Trăn: "..."
Xem ra cô không chỉ có diễn xuất tốt, mà cảm giác với ống kính cũng mạnh vô cùng.
Khinh khí cầu mà Mạc Trăn ngồi có lẽ là cái có ít người nhất, tính cả phi công bên trong cũng chỉ có bảy người. Dĩ nhiên, còn có cả một con quỷ mà mọi người không nhìn thấy.
Cân nhắc đến gió trên không sẽ tương đối lớn, hôm nay Mạc Trăn cố ý mặc thêm một cái áo khoác, còn đeo kính mát màu trà bản lớn đã lâu không có đất dụng võ.
Trước lúc Mạc Trăn xuất hiện, anh chàng phi công cao cao đẹp trai vẫn là tâm điểm chú ý của mọi người, nhưng bây giờ mọi người đều hưng phấn nhìn Mạc Trăn, nhỏ giọng nói gì đó.
Mức độ vây xem này Mạc Trăn đã sớm thành thói quen, nhưng anh tương đối khó chịu là, tại sao A Diêu cứ luôn nhìn chằm chằm vào phi công đó?
"Trăn Trăn, đàn ông ngoại quốc quả nhiên khá có hương vị!" A Diêu quan sát anh chàng phi công xong, cuối cùng bay trở lại bên cạnh Mạc Trăn. Mạc Trăn hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Khinh khí cầu đủ mọi sắc màu chậm rãi lên cao, tựa như vô số những con chim nhỏ màu sắc rực rỡ bay lượn trên bầu trời Göreme.
Hình dạng Göreme dần dần hiện ra trước mắt, thẳng đến tận chân trời, cùng với mặt trời mọc trên trời xanh hòa làm một thể. Ánh nắng ban mai ló rạng dưới đám mây trắng, rắc lên khinh khí cầu như những hạt gạo nhỏ thành món trang sức đẹp nhất trên bầu trời.
Mạc Trăn đổi góc độ chụp cảnh sắc khó gặp này, A Diêu còn bay tới cạnh giỏ trúc, chỉ vào khinh khí cầu trên bầu trời hét to. Dưới cảnh sắc như vậy, những người khác cuối cùng cũng chuyển sự chú ý từ trên người Mạc Trăn sang phong cảnh.
"Anh nhìn nè Trăn Trăn, tôi đem khí cầu nắm trong tay!" A Diêu nhờ vào góc độ, "nắm" một cái khí cầu từ phía xa xa. Mạc Trăn cầm máy ảnh nghe vậy thì quay đầu lại, thuận tiện nhấn shutter.
A Diêu giống như là chơi đến nghiện, lại làm một tư thế chọc khí cầu. Mạc Trăn xuyên qua ống kính nhìn nụ cười tươi như hoa trên mặt A Diêu, ánh nắng vừa vặn chiếu lên đỉnh đầu cô, e lệ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ, như có thần tích nhuộm mây trắng và trời xanh một tầng vàng nhạt.
Nét trầm tĩnh dưới đáy mắt Mạc Trăn cuối cùng cũng dấy lên một tia gợn sóng, ngón tay khẽ động, thu một màn này vào máy ảnh.
Anh có suy nghĩ muốn chạm vào cô.
Anh có thể mô tả độ cong khóe miệng vểnh lên lúc cô vui vẻ, độ cong hàng chân mày nhăn lại lúc tức giận ở trong lòng, nhưng lại không có cách nào chạm vào cô —— chuyện này ở trong mắt những người yêu bình thường, chỉ là một chuyện rất đơn giản.
"Trăn Trăn, anh đang nghĩ gì vậy?" Mạc Trăn dao động tâm tình dường như đã gợi lên sự chú ý của A Diêu, cô từ bên cạnh giỏ trúc bay trở lại, nghiên cứu nhòm Mạc Trăn.
Mạc Trăn không trả lời, chỉ lắc đầu nhẹ đến không thể nhận ra. Thu hồi cảm xúc dưới đáy mắt, Mạc Trăn lại tìm một góc độ, theo lệ thường chuẩn bị chụp ảnh tự sướng.
A Diêu nhân lúc Mạc Trăn sắp nhấn nút shutter, một lần nữa nhanh tay nhanh mắt sán lại, dán vào đầu Mạc Trăn trộm chụp một bức ảnh.
"Tạch tạch" một tiếng, thời gian tựa như bị một tiếng này làm cho dừng lại.
"Ha ha, Trăn Trăn, chúng ta có ảnh chụp chung rồi!" A Diêu hết sức kích động nói, còn mang theo mấy phần đắc ý, giống như cô không biết máy ảnh không thể nào chụp được mình vậy.
Mạc Trăn nhìn tấm hình một cái, A Diêu trộm chụp ảnh sẽ không có ảnh hưởng tới bất kỳ hiệu quả nào, nhưng anh vẫn giơ máy ảnh lên lần nữa, rồi đưa về phía mình chụp một tấm.
Giống như A Diêu nói, đó là ảnh bọn họ chụp chung, một bức ảnh chụp chung duy nhất trong chuyến đi này.
Bay trên không trung một giờ, cuộc hành trình đi chơi khinh khí cầu cuối cùng cũng kết thúc. Sau khi xuống mặt đất, công ty khinh khí cầu còn trao tặng cho bọn họ giấy chứng nhận phi hành, lại còn mở champagne ăn mừng.
Buổi tối trở về khách sạn, Mạc Trăn vẫn cẩn thận đổi mới Weibo như cũ. Hôm nay chụp tương đối nhiều, anh sửa lại mấy tấm mình hài lòng nhất, ghép lại thành một bức ảnh lớn. Đặt ở cuối là bức ảnh tự sướng không có A Diêu trộm chụp.
Lúc này, Trần Thanh Dương vừa đang gõ chữ vừa lên Weibo, cô gần như là người đầu tiên nhìn thấy Mạc Trăn đổi mới Weibo.
Göreme, khinh khí cầu.
Cô cảm thấy mình muốn điên rồi!
"Mạc Thiên Vương lại đi Göreme ngồi khinh khí cầu!!! 【 Kinh hoàng 】@Là Đại Lê Không Phải Là Đại Lực thật xin lỗi Đại Lực, tớ không nên cười nhạo cậu muốn đi khinh khí cầu TAT, chờ cậu tỉnh lại chúng mình sẽ đạp theo dấu chân của Mạc Thiên Vương tới Göreme được không? 【 Nước mắt 】Tớ sẽ nhận thầu khinh khí cầu bự nhất đẹp nhất cho cậu QAQ "
Trần Thanh Dương tag Lê Nhan hoàn toàn là do kích động quá độ dẫn đến hành động theo bản năng. Nhưng đối với người "có tâm" mà nói, thì đây chính là một tin tình báo to lớn.
Mạc Trăn nhướn nhướn mày, nhấn vào Weibo Là Đại Lê Không Phải Là Đại Lực.
Weibo gần đây nhất được update vào ngày 4 tháng 6 năm nay, ngày đó Lê Nhan tốt nghiệp đại học.
Cả người Lê Nhan mặc trang phục học sĩ sạch sẽ đứng trước thư viện, đứng bên cạnh còn có ba nữ sinh khác, một người là Trần Thanh Dương, hai người khác Mạc Trăn không biết, nhưng đoán chừng là bạn cùng phòng của Lê Nhan.
Trên mặt bốn người đều mang nụ cười rạng rỡ, nụ cười đó thuộc về sức sống và thanh xuân tinh khiết.
Hình ảnh Lê Nhan vẻ mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh bỗng dưng hiện lên trước mắt, Mạc Trăn nhếch khóe miệng, kéo xuống.
Lê Nhan không thường up Weibo, chỉ có bảy mươi mấy cái Weibo trong đó có hơn nửa là chia sẻ Weibo của Nước Nấu Chanh. Đôi khi cô cũng đăng một ít ảnh tự sướng, thường thường đều là ảnh trả thù xã hội lúc cô với bạn cùng phòng ra ngoài ăn liên hoan.
Mạc Trăn nhìn thời gian đăng ký, là vào đầu năm ngoái. Một năm rưỡi, cô chỉ update 74 Weibo, nhưng số lượng người hâm mộ lại có hơn năm trăm.

Mạc Trăn nhấp vào người hâm mộ của cô nhìn nhìn, theo dõi cô phần lớn là bạn học cùng trường, bạn học nam.
Ha ha.
Mạc Trăn cười lạnh hai tiếng, lặng lẽ nhấp vào nút chú ý bên cạnh ảnh đại diện của Lê Nhan.
Ảnh đại diện của Lê Nhan không phải là ảnh chụp của mình, mà là cùng một bộ Godzilla với Nước Nấu Chanh. Mạc Trăn nhìn chằm chằm vào cái ảnh đó một lát, cảm thấy dáng vẻ ngu ngốc kia có điểm rất giống A Diêu.
Chú ý Lê Nhan xong, Mạc Trăn lại để ý xem cô chú ý những người nào.
Lê Nhan chú ý rất ít người, phần lớn là bạn bè thân thích của mình, Mạc Trăn nhìn một vòng có chút kinh ngạc, cô không chú ý một minh tinh nào cả, cho dù là trong nước hay quốc tế.
Xem ra Lê Nhan không truy tinh. Tâm tình Mạc Trăn đột nhiên có chút phức tạp.
Lẽ nào sức quyến rũ của mình còn chưa đủ để gợi lên hứng thú của cô?
Anh đang nghiêm túc cân nhắc xem có nên tìm một người phá mật khẩu của Lê Nhan, sau đó dùng tài khoản của cô chú ý mình không.
"Trăn Trăn, anh lại lên mạng tiểu hoàng rồi hả?" A Diêu bay trở lại từ ban công, trong chớp mắt đã đến bên cạnh máy tính.
Trong lòng Mạc Trăn cả kinh, máy tính lại bị mạnh mẽ cưỡng chế tắt máy lần nữa.
Nhưng lần này A Diêu thấy rõ ràng, đó không phải là mạng tiểu Hoàng, mà là Weibo. Cô ngó Mạc Trăn một cái, hỏi: "Anh đang xem Weibo của ai thế? Chắc không phải là của Thương lão sư chứ?" (khụ, mình tra trên GG ca ca thì ‘Thương lão sư’ chính là Aoi Sora, khụ khụ, 1 người mẫu nude, nữ diễn viên khiêu dâm của Nhật Bản >_ <)
Mạc Trăn: "..."
Chẳng phải cô không truy tinh sao? Sao lại biết Thương lão sư??
"Không phải, là Tiểu Trạch lão sư." Mạc Trăn đứng từ trên ghế sofa lên, vào phòng tắm.
A Diêu nhìn bóng lưng anh, khóe miệng co rút, chắc là vừa mới xem Tiểu Trạch lão sư, nên bây giờ đi nhà vệ sinh... giải quyết nhu cầu sinh lý?
Thở hổn hển nằm trên giường, A Diêu trợn to hai mắt tròn xoe, nháy cũng không nháy nhìn chòng chọc vào cửa nhà vệ sinh.
Chờ đến lúc Mạc Trăn bước ra khỏi phòng tắm, A Diêu vẫn giữ nguyên tư thế ấy.
Thấy Mạc Trăn đi ra, trong mắt A Diêu lóe lên tia kinh ngạc: "Anh nhanh vậy?"
Mạc Trăn: "..."
Tắm rửa cần mất bao lâu?
Hiểu lầm này rất lâu sau mới được gỡ bỏ, dùng chính Lê Nhan tự mình trải qua.
Sau khi tắm xong dường như lại càng mệt mỏi, sáng hôm nay bốn giờ đã phải thức dậy, lại ở bên ngoài chơi cả một ngày, lúc này Mạc Trăn chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Trải qua mấy ngày du lịch, anh đã có thể mặt không đổi sắc cùng A Diêu ngủ chung một chiếc giường.
Nằm xuống bên người A Diêu, Mạc Trăn nhắm mắt lại không nói gì nữa. Tối nay A Diêu cũng đặc biệt yên tĩnh, trong phòng dần dần chỉ còn lại tiếng hít thở nhè nhẹ của Mạc Trăn.
Không biết qua bao lâu, giọng nói của Mạc Trăn bỗng nhiên truyền tới từ bên cạnh: "A Diêu."
A Diêu đang cố gắng tiến vào giấc ngủ, nghe thấy Mạc Trăn gọi mình, lập tức phấn chấn tinh thần giơ tay phải lên: "Ơi!"
Giọng nói của cô lanh lảnh vang dội, càng làm tăng vẻ yên tĩnh trong phòng.
Im lặng một hồi, cuối cùng Mạc Trăn cũng mở miệng: "Ngày mai chúng ta sẽ trở về."
Một câu nói lạnh lùng trong trẻo, không nghe ra bất kì cảm xúc nào.
A Diêu ngơ ngác nhìn gò má Mạc Trăn, anh không mở mắt, vẻ mặt bình tĩnh như vậy. Chầm chậm buông tay phải xuống, A Diêu ỉu xìu đáp một tiếng: "Ừm."
Cô biết, trở về có nghĩa là cô phải rời đi. Chuyến đi chơi này là quà tặng cuối cùng của Mạc Trăn dành cho cô.
Chỉ tiếc thiên hạ không có bữa tiệc nào mà không tàn, chặng đường dù có đẹp đến mấy cũng sẽ tới khúc mỗi người một ngả.
Con ngươi Mạc Trăn giật giật, nhưng thủy chung không có mở mắt ra, anh sợ anh vừa mở mắt, thì nỗi ưu buồn dưới đáy mắt sẽ không thể che giấu được.
Tâm tình trên đường về so với lúc tới hạ xuống không ít, sau khi A Diêu chui vào trong chiếc nhẫn cũng không có phản ứng nữa.
Tới đón máy bay là Đường Cường, Mạc Trăn ra tới cửa lớn sân bay, giương mắt đã thấy xe của Đường Cường đỗ ở phía đối diện đường cái.
Vốn tưởng rằng Mạc Trăn đi ra ngoài du lịch một chuyến, lúc trở về tâm tình sẽ rất tốt, nhưng Đường Cường phát hiện anh ta vẫn chưa hiểu rõ Mạc Trăn.
Tại sao sắc mặt cậu ta còn khó coi hơn so với lúc đi?
Dọc theo đường đi Mạc Trăn đều không nói gì, Đường Cường tìm mấy cái đề tài cũng không được đáp lại, thức thời không lên tiếng nữa. Mũi chân đạp mạnh xuống chân ga, Đường Cường chỉ nghĩ mau chóng đưa đại phật gia này trở về nhà.
Khi Mạc Trăn xách hành lý đi vào phòng khách, mới phát hiện bên trong có một vị khách không mời mà đến. Nhìn người đàn ông nằm thẳng cẳng trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, mắt Mạc Trăn không nhịn được giật giật: "Sư phụ, sao người lại ở đây?"
Anh có nên khiếu nại hệ thống an ninh của trang viên Kensny không?
Sư phụ nghe vậy mở mắt ra, ông ta liếc Mạc Trăn một cái, từ trên ghế ngồi dậy: "Ta tới đưa nữ quỷ của con về nhà."
Có lẽ nghe thấy tiếng của sư phụ, cuối cùng A Diêu cũng chui ra khỏi chiếc nhẫn: "Sư phụ, thời cơ nhanh như vậy đã tới ư?"
Cúi đầu cười nhẹ một tiếng, lúc sư phụ ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt là một mảnh thản nhiên: "Tới rồi." Ông ta nói xong rồi tháo chiếc vòng trên cổ tay A Diêu xuống, thu vào trong ngực, "Cô hãy nhắm mắt lại, trước khi ta nói "được" thì không được mở mắt ra."
A Diêu và Mạc Trăn hơi sững sờ, mặc dù đã đoán trước được phải chia tay, nhưng không ngờ chia tay lại tới nhanh đến trở tay không kịp như vậy.
Nhưng, bọn họ không thể mặc cả thêm được nữa.
"Trăn Trăn." A Diêu nhìn Mạc Trăn một cái, hốc mắt cũng có chút ươn ướt, "Không có tôi ở đây anh cũng nhớ phải ăn cơm, nếu không lại đau dạ dày."
"... Ừ."
"Đừng có bắt nạt Đường Cường mãi, anh ta cũng là vì anh mà liều chết."
"... Ừ."
"Ít lên mạng tiểu hoàng thì tốt hơn, không tốt với thân thể."
"..."
"Tôi sẽ nhớ anh."
Mạc Trăn khẽ mím đôi môi, rất lâu sau mới gật đầu: "Tôi cũng sẽ nhớ cô."
Tấm hoàng phù trên tay sư phụ bốc cháy, A Diêu xoay đầu đi, trong ánh lửa khẽ nhắm hai mắt lại. Mạc Trăn nhìn thân hình A Diêu từng chút từng chút một trở nên trong suốt, cho đến khi hoàng phù trên tay sư phụ cháy hết, A Diêu cũng biến mất tại chỗ hoàn toàn.
Ở biệt thự này nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Mạc Trăn cảm thấy nó có chút trống trải.
"Muốn khóc thì cứ khóc đi, ta sẽ vờ như không nhìn thấy." Sư phụ vỗ vỗ vai Mạc Trăn, nói lời thấm thía.
Mạc Trăn: "..."
Anh nhìn nơi A Diêu biến mất, âm thanh có chút trầm thấp: "Cô ấy đã trở về rồi ư?"
"Ừ." Sư phụ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám bên ngoài, nhàn nhạt trả lời.
"A." Đột nhiên Mạc Trăn không biết nên nói gì, chỉ hơi suy sụp đứng tại chỗ. Sư phụ quay đầu lại, nhìn anh một cái: "Con hãy xem như đây là... một giấc mộng hoàng lương đi." (giấc mộng hoàng lương: ý chỉ giấc mộng đẹp và ngắn ngủi)
Giấc mộng hoàng lương?
Mạc Trăn nhếch khóe miệng lên thành một nụ cười yếu ớt, nếu như hết thảy chỉ là một giấc mộng, thì đó cũng là giấc mộng hoàng lương đẹp nhất.
_________________________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.