Quên? Cõi đời này cóbao nhiêu cô gái có thể quên người đàn ông đầu tiên ôm mình, quên hoàntoàn tự mình bỏ qua đau đớn, quên việc mình từng dùng toàn tâm toàn ýgiao phó bản thân cho một người?
Triệu Thần Thành không bị xeđụng, hư đầu, cho nên không quên anh được. Thậm chí những ký ức kia còncó thể nhanh chóng khuấy động ký ức, ngày mùa thu mưa thủy tinh táp vào, ướt nhẹp không khí và thân thể, khẽ run rẩy và chuyện mê tình đánh loạn làm gián đoạn, bàn tay đang đặt trên gối đầu đan xen nhau thật chặt,tất cả hỗn loạn dây dưa trộn lẫn với nhau, biến thành một chiếc nhẫn anh đeo vào tay cô và một câu chuyện tình yêu nồng đậm......
Tất cả, tất cả, cô đều tình nguyện quên đi, cũng không phải là ai cũng cósố đỏ có thể mất trí nhớ. Phần lớn mọi người chỉ là một con ốc sên mangvỏ trên lưng, có cố gắng tháo thế nào cũng không được.
Triệu Thần Thành là một con ốc sên mệt mỏi, tìm một con rùa tên gọi Tưởng LạcSanh, ngồi lên đi, như vậy thì không cần bò mệt mỏi nữa, tốc độ còn cóthể nhanh hơn trước. Cô lựa chọn con đường dễ đi một chút, không hơn.
”Em thích anh ta.” Chốc lát sau, rốt cuộc Triệu Thần Thành cũng mở miệng,sau đó, chống lại tầm mắt của Thẩm Mục, lặp lại: “Em thích Tưởng LạcSanh.”
Tay của anh đã thủ sẵn, cho nên trong nháy mắt khi lời nói vừa ra khỏi miệng, cơ thể người đàn ông trở nên cứng ngắc. Thẩm Mục rút tay của mình về, khẽ nghiêng mặt sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-buoi-sang-trieu-than-thanh/2545723/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.