Chương trước
Chương sau
Cơn đau đó bắt đầu từ sâu trong cơ thể, sau đó dần dần lan ra bên ngoài. Nhưng đồng thời, trên da còn không ngừng truyền tới cơn đau đớn như kim châm vào lỗ chân lông. Trong ngoài đều đau đớn đến tột cùng.

“A!!!” Mục Kỳ San đau không ngừng hét lên, thực sự cô ta sắp không chịu nổi nữa rồi, chỉ hận không thể trực tiếp ngất đi.

Cô ta cắn răng, ôm đầu đập xuống đất.

Nhưng chỉ đập được một cái đã bị bảo vệ giữ lấy đầu, không cho cô ta có cơ hội lộn xộn hơn nữa.

“A!!! Đau chết mất! Đau chết mất!” Mục Kỳ San nói, cuối cùng cũng không kiên trì được nữa, “Tôi nói! Tôi nói! Cô ta đang ở thôn An Thủy ở phía nam thành phố!”

Mục Kỳ San hét to: “Mau tiêm thuốc giảm đau cho tôi đi!”

“Vị trí cụ thể.” Sở Chiêu Dương lạnh giọng hỏi.

“Ở... ở cuối thôn có một căn nhà bỏ hoang.” Mục Kỳ San nói, “Tôi đau chết mất! Mau cho tôi thuốc giải đi! Cho tôi thuốc giải đi!”

“Một mình cô ta không làm được việc đó.” Sở Chiêu Dương nói, cô ta sao có thể một mình phẫu thuật thành giống y hệt Cố Niệm được.

Loại kỹ thuật này, tuy phòng thí nghiệm Sở Thiên có thể thực hiện được nhưng những trung tâm phẫu thuật thẩm mĩ thông thường cho dù là bác sĩ chuyên phẫu thuật thẩm mỹ có tiếng nhất trong ngành hiện nay cũng chưa thực hiện được này. Càng chưa nói đến việc bắt Cố Niệm lại, rồi sắp xếp chỗ giấu.

Mục Kỳ San càng không có cái bản lĩnh đó.

“Hỏi rõ kẻ đứng sau cô ta.” Sở Chiêu Dương dặn Hà Hạo Nhiên.

Sau đó, lại nói với Mục Kỳ San: “Tốt nhất là cô khai thật, bằng không...”

Bằng không thì sao, anh không nói tiếp nhưng càng như vậy, Mục Kỳ San càng sợ, cô ta giật mình kinh hãi.

“Tôi không có nói dối, thực sự tôi không nói dối mà!” Mục Kỳ San đã sức cùng lực kiệt, sợ Sở Chiêu Dương không tin.

Sở Chiêu Dương không để ý đến cô ta nữa, vội vã đưa người rời đi.

“Tôi đã nói rồi, tha cho tôi đi, hãy tha cho tôi đi mà!” Mục Kỳ San gào khóc, nước mắt nước mũi hòa lẫn với nhau.

Hà Hạo Nhiên mỉm cười, ngồi xổm bên cạnh Mục Kỳ San, nói: “Bác sĩ Thi, chúng ta có nên xác nhận thân phận của cô Mục đây trước không nhỉ?”

Thi Hoằng Trạch gật đầu, để vệ sĩ đè chặt lấy cô ta, rồi lấy mẫu máu mang đi kiểm tra.

***

Ngôn Luật đang chuẩn bị đi tìm Cố Niệm. Tất nhiên gã không thể để Cố Niệm chịu khổ, Cố Niệm cũng đã nhịn đói hai bữa rồi, gã lo Cố Niệm sẽ không chịu nổi.

Gã không muốn để Mục Kỳ San thay thế Cố Niệm, loại chuyện hoang đường như vậy cũng chỉ có kẻ ngu xuẩn như Mục Kỳ San mới tin. Gã để Mục Kỳ San đóng giả Cố Niệm, chỉ là để cô ta và Sở Chiêu Dương có chút quan hệ mà thôi.

Mục Kỳ San sau khi phẫu thuật thẩm mĩ, ngay cả gã cũng không nhận ra được, chắc chắn Sở Chiêu Dương cũng không nhận ra. Gã nhốt Cố Niệm lại, cho Mục Kỳ San cơ hội, để cô ta lên giường với Sở Chiêu Dương. Đến lúc đó gã lại cứu Cố Niệm ra, để cô ấy biết chuyện Sở Chiêu Dương đã lên giường với người khác.

Cũng bởi vì Sở Chiêu Dương không nhận ra kẻ giả mạo, cho nên mới lên giường với người khác. Cho dù không phải anh ta chủ động phản bội Cố Niệm, nhưng suy cho cùng cũng không còn sạch sẽ nữa rồi.

Cố Niệm không phải luôn cảm thấy ghê tởm gã sao? Cô cảm thấy gã ở bên Mục Kỳ San, coi Mục Kỳ San là thế thân cho cô, khiến cô thấy ghê tởm. Nếu vậy, Sở Chiêu Dương bây giờ cũng đã làm chuyện tương tự. Gã không tin Cố Niệm lại không để ý đến vấn đề đấy.

Suy cho cùng, tất cả là vì Sở Chiêu Dương không nhận ra được kẻ giả mạo đó. Nếu như Cố Niệm vẫn lựa chọn ở bên Sở Chiêu Dương, thì chuyện này sẽ vĩnh viễn trở thành một cái gai trong lòng họ. Với tính cách của Cố Niệm, gã không tin trong lòng Cố Niệm lại không hề có trở ngại gì.

Chỉ cần trong lòng đã có cái gai, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ sinh sôi nảy nở.

Vết rạn nứt giữa cô và Sở Chiêu Dương có lẽ ban đầu còn chưa hiện rõ, nhưng sau này sẽ càng ngày càng lớn.

Hai người sớm muộn gì rồi cũng chia tay.

Nếu ở giữa còn có thêm gã châm lửa thì hai người sẽ càng xa nhau nhanh hơn.

Còn về phần Mục Kỳ San ư?

Từ đầu tới cuối, gã không hề định cho cô ta những thứ cô ta mong muốn. Gã đã đạt được mục đích, đương nhiên cô ta không còn giá trị lợi dụng nữa. Kết cục không nằm ngoài một chữ chết.

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Ngôn Luật, nhưng gã không nhíu mày đến một cái. Ai bảo Mục Kỳ San nhìn thấy con người thực sự của gã? Cho dù gã chỉ để lộ một phần mười, nhưng Mục Kỳ San cũng có thể đoán ra được thân phận của gã không chỉ đơn giản là một cảnh sát bình thường.

Cho nên, gã không thể giữ lại mối họa này được.

Không ai có thể đảm bảo chắc chắn rằng Mục Kỳ San có thể mãi mãi giữ được bí mật. Hơn nữa, đối với gã, đây cũng là một điểm yếu bị Mục Kỳ San nắm thóp. Bởi vậy, gã càng không thể buông tha cho cô ta. Chỉ khi cô ta chết đi, gã mới có thể yên tâm được.

Ngôn Luật vừa nghĩ vừa đi ra ngoài nhưng lại được biết chuyện Mạc Cảnh Thịnh đang tìm một chuỗi vòng chân ở sở cảnh sát.

Ngôn Luật híp mắt, mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì đó khác thường.

Gã che giấu biểu cảm, đi tìm Mạc Cảnh Thịnh nói: “Nghe nói anh đang tìm một chuỗi vòng chân, có chuyện gì vậy?”

Mạc Cảnh Thịnh liếc nhìn Ngôn Luật, nói: “Vòng chân của Cố Niệm, rất quan trọng.”

“Vậy à? Trông như thế nào? Để tôi tìm giúp anh.” Ngôn Luật bình tĩnh nói tiếp.

Mạc Cảnh Thịnh liền cho Ngôn Luật xem tấm ảnh Sở Chiêu Dương gửi.

Mà chuỗi vòng chân đó lúc này đang nằm trong túi quần gã.

Ngôn Luật thu hồi ánh mắt.

Không biết có phải Sở Chiêu Dương đã phát hiện ra điều gì đó hay không.

Ngôn Luật không dám mạo hiểm, sau khi rời đi, gã vào một góc không có người, tránh các ống kính của camera giám sát nội bộ, ném chuỗi vòng chân đi.

***

Hiện tại Cố Niệm cũng không phân biệt rõ bây giờ là lúc nào nữa, trong phòng tối đen như mực, ống thoát khí bên trên mơ hồ có một chút ánh sáng chiếu vào báo hiệu cho cô biết bây giờ đang là ban ngày.

Đã một đêm trôi qua, không biết phía Sở Chiêu Dương thế nào rồi, rốt cuộc có phát hiện ra hay không?

Nếu như anh không phát hiện ra, liệu có phải đã coi Mục Kỳ San là cô rồi hay không?

Nghĩ đến việc Sở Chiêu Dương coi Mục Kỳ San là cô, đối xử thân mật như vậy, Cố Niệm liền rùng mình, hai tay ôm chặt chính mình.

Sở Chiêu Dương và Mục Kỳ San liệu có... liệu có...

Sở Chiêu Dương bình thường đều bám chặt lấy cô như vậy, mỗi đêm đều đòi hỏi cô mấy lần.

Nhưng vừa nghĩ tới việc Sở Chiêu Dương coi Mục Kỳ San là cô, có lẽ anh đã cùng Mục Kỳ San làm chuyện thân mật đó, thậm chí là không chỉ một lần, Cố Niệm liền thấy rét run trong lòng, lồng ngực cũng thấy đau đớn.

Cô đặt tay lên vị trí trái tim, nhưng thế nào cũng không thể làm giảm đi cơn đau đớn. Biết rõ là Sở Chiêu Dương bị lừa, anh chỉ coi Mục Kỳ San là cô nên mới làm vậy, anh cũng không có tội tình gì, nhưng cô vẫn không ngăn được nỗi đau đớn dần lan tỏa trong lòng.

Cố Niệm run lên, nước mắt đã chảy thành dòng xuống gò má.

“Sở Chiêu Dương... Sở Chiêu Dương...” Cố Niệm gọi tên anh.

Cô không muốn...

Cô không muốn dâng người đàn ông này cho một kẻ giả mạo, không muốn để Sở Chiêu Dương bị kẻ giả mạo đó lừa gạt.

Cô không muốn Mục Kỳ San ngủ cùng người đàn ông của cô, ngủ trên giường của cô.

Cố Niệm gạt nước mắt, lại một lần nữa đứng lên. Từ tối qua đến giờ cô không được ăn gì, tuy không biết rõ thời gian, nhưng cô thực sự rất đói bụng. Mỗi lần đói dạ dày đều ngứa ngáy khó chịu, sau đó cơn đói qua đi, tuy không còn khó chịu như vậy nữa, nhưng trong bụng trống không, toàn thân đều vô lực.

Từ dưới đất bò dậy, hai chân cô tê dại, không còn tri giác, như thể đó không còn là chân của cô nữa vậy. Chỉ có dựa vào tường, cô mới miễn cưỡng đứng vững được.

Trong phòng đen như mực, cũng không nhìn thấy bức tường đó bẩn thỉu đến đâu. Lúc này cô cũng không thể để tâm đến chuyện đó nữa rồi. Để huyết quản nhanh chóng lưu thông, Cố Niệm giậm mạnh chân xuống đất.

Sau khi cảm giác mất tri giác qua đi, thay thế vào đó là cảm giác tê dại khó chịu vô cùng. Giống như có rất nhiều con kiến đang bò trên chân cắn cô. Cố Niệm cắn răng cố chịu, một lát sau, cảm giác tê dại đó cũng dần biến mất, Cố Niệm lau khô những giọt nước mắt vừa nãy, bắt đầu nghiên cứu cách mở cửa.

Mặc dù biết rằng mình chỉ đang phí công, không có bất kỳ một công cụ gì, chỉ dựa vào đôi tay, sao có thể mở được cánh cửa này ra chứ?

Nhưng dù sao thì cô cũng phải làm gì đó, không thể ngồi chờ chết được.

Cô đang nghiên cứu thì bên ngoài cánh cửa đã truyền đến tiếng mở cửa.

Cố Niệm kinh hãi, lập tức trốn sang một bên.

Nhìn bốn phía cũng không có bất cứ thứ vũ khí gì, chỉ hy vọng mình gặp may, đối phương chỉ có một người, có lẽ cô còn có thể đánh được gã.

Một lúc sau, cánh cửa được đẩy ra, Cố Niệm thuận thế trốn vào phía sau cánh cửa.

Sở Chiêu Dương nhanh chóng xông vào, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, giúp anh nhìn rõ mọi thứ bên trong. Một căn phòng nhỏ bé, nhìn từ ngoài vào có vẻ rách nát, vách tường bên ngoài đã bong ra hết, để lộ những viên gạch bên trong. Còn trong phòng không có bất cứ thứ gì, chỉ có một đống rơm dày, bên trên còn có mấy tấm đệm.

Trên đệm có dấu vết có người nằm.

Lồng ngực Sở Chiêu Dương run lên, bỗng nhiên cánh cửa bên cạnh bị đẩy ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.