Chương trước
Chương sau
Sở Chiêu Dương theo bản năng đỡ lấy, sau đó liền cảm thấy có người nhanh như gió nhào tới. Lúc này Sở Chiêu Dương mới nhìn rõ, người tấn công lại là Cố Niệm.

“Niệm Niệm!” Sở Chiêu Dương lập tức kêu lên, nhưng không tránh ra, mà để mặc Cố Niệm lao tới.

Anh không thể kịp thời phát hiện ra Cố Niệm mất tích, anh đáng bị Cố Niệm đánh như vậy.

Nghe được giọng nói đó, Cố Niệm sửng sốt, lập tức thu lại thế tấn công. Nắm đấm vốn sắp đấm mạnh vào người đối diện bỗng nhiên thả lỏng ra, nhẹ nhàng hạ xuống.

“Chiêu Dương?” Cố Niệm kinh ngạc gọi.

Cô còn tưởng rằng mình hoa mắt, nhớ anh đến phát điên rồi.

Không phải là cô nhìn tên bắt cóc ảo tưởng thành anh đấy chứ?

Cho dù như vậy, Cố Niệm cũng kinh ngạc không cử động gì nữa. Cô chớp mắt nhìn sang, hướng về phía ánh sáng mặt trời, Sở Chiêu Dương đang đứng vững vàng trước mặt cô.

Bởi vì ở trong bóng tối lâu, không được thấy chút ánh sáng mặt trời nào nên khi trước mắt bỗng nhiên sáng bừng lên, Cố Niệm còn chưa kịp thích ứng, trước mắt lại là một mảng đen kịt. Dần dần thấy đỡ hơn nhưng cô vẫn nhìn không rõ lắm.

Gương mặt của Sở Chiêu Dương, tuy không nhìn rõ nhưng cô biết đó chính là anh. Giây tiếp theo, cả người cô dường như được một vòng tay ấm áp vững chãi ôm chặt lấy. Ngửi thấy hương bạc hà quen thuộc, cô thấy vô cùng yên tâm.

“Có phải em đang nằm mơ không?” Cố Niệm nhẹ giọng nói, yên tâm dựa vào trong lòng Sở Chiêu Dương.

Cô kiên trì suốt một đêm không ngủ, chỉ sợ bất cứ lúc nào cũng có thể có người đến đây, cô phải luôn luôn cảnh giác cao độ.

Sở Chiêu Dương đau lòng nhìn quầng thâm dưới mắt cô, biết chắc chắn cô không dám thả lỏng bản thân mà cứ cố gắng chịu đựng đến bây giờ.

Sở Chiêu Dương ôm lấy cô như ôm một đứa trẻ, để cô dựa vào cánh tay mình, tay còn lại giữ sau gáy cô: “Anh đây, anh đến rồi đây.”

Cố Niệm từ từ thích ứng với ánh sáng, nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Sở Chiêu Dương. Cô dùng sức dụi mắt, rồi lại tự nhéo bản thân mình, đau đến mức mặt cũng biến sắc, phát hiện ra Sở Chiêu Dương vẫn đang ở đó, mới chắc chắn là không phải cô đang nằm mơ.

Nhưng Sở Chiêu Dương lại đau lòng, xoa lấy chỗ vừa bị cô nhéo vào: “Sao em lại tự nhéo mình làm gì?”

“Em sợ vì em quá nhớ anh nên sinh ra ảo giác, sợ đây chỉ là giấc mơ.” Cố Niệm thành thực nói.

Lòng bàn tay Sở Chiêu Dương giữ đầu Cố Niệm, áp sát cô vào trong lòng mình: “Anh đến đón em rồi, không phải là mơ đâu. Anh xin lỗi, anh tới muộn rồi.”

Cố Niệm lắc đầu: “Là tại em không tốt.”

Đều là bởi vì cô mềm lòng với Mục Kỳ San.

“Tại anh không bảo vệ tốt em.” Sở Chiêu Dương nói, không để cô tự trách thêm nữa.

Tất cả những tổn thương Cố Niệm phải chịu đều là trách nhiệm của anh.

Cố Niệm ôm chặt lấy Sở Chiêu Dương, không nói gì nữa.

Sở Chiêu Dương bế cô lên xe, vệ sĩ đi trước mở cửa xe.

Đúng lúc Sở Chiêu Dương vừa đưa Cố Niệm rời đi, Ngôn Luật từ trong bóng tối bước ra. Vốn dĩ gã muốn giả bộ có được thông tin của Cố Niệm, rồi cứu cô ra, sau đó nói lại cho cô biết chuyện của Sở Chiêu Dương và Mục Kỳ San. Nhưng không thể ngờ rằng Sở Chiêu Dương lại đến trước một bước.

Nếu Sở Chiêu Dương đã có thể tìm đến đây thì chứng tỏ chuyện của Mục Kỳ San đã bị bại lộ.

Đồ vô dụng!

Sắc mặt Ngôn Luật tái xanh nghĩ.

Lúc này điện thoại di động reo vang.

Ngôn Luật nghe máy, không biết người trong điện thoại nói gì, Ngôn Luật chỉ trầm giọng nói: “Tôi biết rồi.”

Sau đó gã xoay người rời đi.

***

Cố Niệm ngoài việc bị nhốt một đêm ra thì không bị thương tích gì, cô muốn ngồi một mình. Nhưng Sở Chiêu Dương không chịu thả cô ra, ép chặt cô ngồi xuống đùi, rồi ôm cô vào trong lòng, không chịu buông ra.

Chỉ khi đã thực sự tìm lại được cô, che chở cô trong lòng, anh mới có thể thả lỏng bản thân. Chỉ chút xíu thôi, nếu như anh không nhận ra được Mục Kỳ San thì anh đã đánh mất cô rồi.

Chỉ cần nghĩ đến việc suýt chút nữa thì mất đi người phụ nữ của mình, anh đã cảm thấy hoảng hốt, đau đớn như thể có người đang bóp chặp trái tim mình.

Bởi vậy, anh càng ôm chặt Cố Niệm, hai tay mơ hồ run rẩy, dường như sợ hãi Cố Niệm sẽ bị người ta cướp đi vậy.

Sở Chiêu Dương kiên trì, Cố Niệm liền ngoan ngoãn nằm trong lòng anh. Không dễ dàng gì mới rút được tay từ trong cánh tay anh ra. Cô giơ tay lên, sờ mặt anh.

Sở Chiêu Dương hơi run rẩy, anh cúi đầu, nhìn Cố Niệm đầy quyến luyến.

Đầu ngón tay Cố Niệm khẽ run. Bàn tay nhẵn nhụi, lại mềm mại, còn mang theo chút lạnh lẽo. Bởi vì ở lại căn nhà bỏ hoang đó một đêm, cũng không được sưởi ấm, nên ngón tay cô vô cùng lạnh lẽo. Mặt Sở Chiêu Dương hơi nóng, ngón tay cô lại chạm vào đó liền cảm thấy vô cùng ấm áp.

Ngón tay Cố Niệm từng chút từng chút vân vê mô tả ngũ quan Sở Chiêu Dương. Cô không chỉ một lần tỉ mỉ ngắm nghía như vậy, nhưng mỗi lần ngắm cô đều cảm thấy thích, cảm thấy ngũ quan của anh thật đẹp.

Cố Niệm ngơ ngác nhìn, cuối cùng cũng không nén được tò mò hỏi: “Anh biết thân phận của Mục Kỳ San rồi sao?”

Sở Chiêu Dương gật đầu.

Qua một đêm Sở Chiêu Dương mới đến tìm cô, cô rất muốn hỏi, liệu có phải anh đã cùng với Mục Kỳ San...

Nhưng cô không có dũng khí để hỏi.

Còn đang chần chừ, điện thoại của Sở Chiêu Dương đã reo lên.

Sở Chiêu Dương vẫn ôm lấy cô, đưa một tay ra lấy điện thoại.

Cố Niệm nhìn ra là điện thoại của Hà Hạo Nhiên gọi tới, thấy Sở Chiêu Dương nghe máy.

“Tổng giám đốc, Mục Kỳ San kiên quyết không chịu nói.” Hà Hạo Nhiên nói, “Đã tiêm cùng lúc hai loại thuốc cho cô ta, cô ta đau đớn ngất đi mấy lần nhưng vẫn không chịu nói. Chúng tôi không dám tiêm thêm thuốc nữa, thêm nữa sợ cô ta sẽ chết.”

“Nhưng, đến mức này cô ta vẫn không chịu khai thì chứng tỏ người đứng sau cô ta...” Hà Hạo Nhiên do dự nói.

Chắc chắn Mục Kỳ San cực kỳ sợ người đứng sau cô ta, cho nên dù đau đến mức muốn chết cô ta cũng không chịu khai người đứng sau lưng ra.

“Tôi còn nói với cô ta, nếu mọi chuyện đã bại lộ rồi, thì ngồi tù là không thể tránh khỏi. Nếu cô ta chịu khai thì còn có người giúp cô ta, hoặc cô ta làm nhân chứng chỉ điểm còn có thể được giảm hình phạt.” Hà Hạo Nhiên nói, “Nhưng nghe vậy cô ta cũng chỉ cắn răng không nói.”

“Vốn dĩ khi nghe nói vậy cô ta cũng có một chút do dự. Nhưng không biết lại nghĩ đến gì đó, cô ta lại sợ hãi đến cực độ, vẻ mặt so với lúc bị tác dụng của thuốc giày vò còn kinh khủng hơn, sống chết không chịu nói.”

Hà Hạo Nhiên nhíu mày, nhìn Mục Kỳ San nằm gục dưới đất.

“Nhìn từ phản ứng của cô ta, có thể khẳng định chắc chắn sau lưng cô ta còn có người, thế nhưng, kẻ đó lại khiến cô ta vô cùng sợ hãi.” Hà Hạo Nhiên nói.

Sở Chiêu Dương trầm mặc, nói: “Tiêm thuốc giải cho cô ta rồi đưa đến đồn cảnh sát.”

“Vâng.” Hà Hạo Nhiên cúp điện thoại.

Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn Cố Niệm: “Vừa nãy em định hỏi anh chuyện gì?”

Vừa nãy khi Hà Hạo Nhiên gọi điện tới, cô há miệng, rõ ràng định hỏi gì đó.

Cố Niệm hơi sững lại, lắc đầu: “Không có gì, em đói bụng thôi.”

Còn chuyện của Mục Kỳ San, có lẽ là thôi đi. Anh... Anh ấy cũng không biết chuyện, cũng không cố ý làm vậy. Sau khi biết chuyện, trong lòng anh chắc chắn cũng có khoảng cách lớn. Người đàn ông này là người mà cả đời cô luyến tiếc không muốn rời xa.

Cho dù... Cho dù anh đã thực sự cùng Mục Kỳ San...

Cô cũng có thể làm gì được đây?

Không thể buông tay anh, cô chỉ có thể buông bỏ trong lòng. Cố Niệm thở dài, thôi bỏ đi, không nhắc đến chuyện này nữa. Nói ra, thậm chí còn khiến hai người xa cách nhau hơn. Cô cứ coi như chưa biết gì, cũng chưa từng xảy ra chuyện gì cả đi. Cố Niệm không muốn nhắc đến chuyện này nữa.

Sở Chiêu Dương vừa nghe cô nói đói bụng, lập tức lo lắng. Nghĩ đến việc cô từ tối qua đến giờ chưa được ăn gì, anh gọi ngay về Lan Viên, kêu thím Dư hầm chút cháo. Cố Niệm nhịn đói mấy bữa, cũng không nên ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ. Ăn chút cháo trắng cùng đồ ăn nhẹ để điều tiết dạ dày.

***

Hà Hạo Nhiên cùng Thi Hoằng Trạch đi cùng vệ sĩ đưa Mục Kỳ San đến đồn cảnh sát. Tuy rằng hiện tại Mục Kỳ San đã không còn sức lực để phản kháng nữa, nhưng Hà Hạo Nhiên làm việc luôn rất cẩn thận, cho dù đưa Mục Kỳ San đi nhưng anh cũng muốn sắp xếp ổn thỏa.

Vậy nên đội vệ sĩ tóm lấy Mục Kỳ San hùng dũng đi vào đồn cảnh sát. Trên đường đi, Hà Hạo Nhiên đã báo chuyện này cho Mạc Cảnh Thịnh biết. Cho nên Mạc Cảnh Thịnh cũng đã có sự chuẩn bị.

Khi vệ sĩ đưa Mục Kỳ San đến, Mạc Cảnh Thịnh liền sắp xếp nhân viên cảnh sát tiếp nhận.

Ngôn Luật đang đứng ở cổng đồn cảnh sát, nhìn Mục Kỳ San bị đưa vào.

Mục Kỳ San ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngôn Luật, gương mặt vốn không còn huyết sắc, bây giờ càng thêm trắng bệch như tờ giấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.