Chương trước
Chương sau
Thẩm Hiểu Mạn vội nhìn Cố Niệm.

Cố Niệm nghĩ đến chuyện phía bên cảnh sát vì bảo vệ thân phận của Cố Lập Thành, tránh để tổ chức R tìm được ông, vì vậy ban đầu đã ngụy tạo chuyện Neptune đã chết, để Cố Lập Thành lấy thân phận mới, quay lại cục cảnh sát.

Vì vậy, chuyện trước kia Cố Lập Thành nằm vùng trong tổ chức R dù thế nào cũng không thể nói ra được.

Cố Niệm nghĩ một lát nói: “ Ba tớ không phải là tội phạm. Trước kia ông được phái đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, bây giờ mới kết thúc nhiệm vụ quay về. Xa nhà hơn hai mươi năm, cống hiến rất lớn, vì vậy trở về lập tức được thăng lên chức Cục trưởng.”

Lý Thiếu Phong, Phó Vĩnh Ngôn và Thẩm Hiểu Mạn đều suy đoán về nhiệm vụ mà Cố Lập Thành chấp hành, trong lòng mơ hồ liền có thể cảm giác được là nhiệm vụ nào. Nhưng bọn họ cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc và quy định của cục cảnh sát nên không trực tiếp nói ra.

Sau khi suy nghĩ, Thẩm Hiểu Mạn cực kỳ hả hê vỗ tay một cái: “Quá tốt rồi, chuyện này cũng thật hả dạ. Lúc trước bọn họ ghét bỏ cậu, xa lánh cậu thế nào, bây giờ nếu như biết cục trưởng mới là ba cậu, trong lòng từng người không biết có bao nhiêu lo lắng đây.”

Cố Niệm cười lắc đầu: “Dù sao tớ cũng không làm ở đây nữa, bọn họ có thế nào, đối xử tốt hay tệ với tớ, cũng không liên quan đến tớ nữa.”

“Đúng, không cần để ý bọn họ.” Thẩm Hiểu Mạn nói.

Lý Thiếu Phong nhìn đồng hồ: “Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.”

Cố Niệm gật đầu, quay người bế Bánh Gạo Nhỏ từ ghế lên. Mấy người cùng nhau xuất phát đi đến hội trường lớn, vừa ra khỏi của phòng làm việc thì gặp Hầu Thiếu Khang quay về, rõ ràng cũng là thấy sắp đến giờ, định đi tham dự buổi lễ nhậm chức. Nhìn thấy Cố Niệm, anh kinh ngạc ngây người.Cố Niệm gật đầu nhẹ với anh. Anh cũng gật đầu với Cố Niệm, không có bài xích.

Hầu Thiếu Khang nhìn đám người Lý Thiếu Phong, lúc trước bởi vì chuyện của Ngôn Sơ Vi, đã xảy ra tranh chấp với bọn họ. Nhưng sau này, chuyện của Ngôn Luật bị phơi bày, Ngôn Sơ Vi cũng từ chức, Hầu Thiếu Khang bị một phen lúng túng.

Mấy người cùng nhau đi đến hội trường lớn, bên trong đã có không ít đồng sự đến rồi. Mọi người đều tập hợp theo từng bộ phận, ngồi trên ghế nói chuyện. Cả hội trường rộng lớn đều là tiếng nói chuyện rì rầm, rất ầm ĩ. Cố Niệm đi theo đám người Lý Thiếu Phong, không biết Cố Lập Thành sắp xếp thế nào, liền theo đến vị trí của đội ba cùng ngồi xuống.

“Sao cô ta đến đây?”

“Cô ta vẫn còn mặt mũi đến đây, đúng là mặt dày mà!”

“Không phải nói là đi rồi sao? Ba năm không gặp, sao bây giờ lại đến?”

“Lẽ nào muốn quay lại cục cảnh sát?”

Cố Niệm sợ Bánh Gạo Nhỏ bị ảnh hưởng, vội nói với cậu bé: “Bánh Gạo Nhỏ đừng để tâm những lời nói đó, đó đều không phải là sự thật.”

“Con biết.” Bánh Gạo Nhỏ nghiêm túc gật đầu, “Ban nãy, lời của cô Thẩm, con đều nghe hiểu. Đợi lát nữa họ sẽ hối hận.”

“Cái đó… Chúng ta thương lượng chút đi.” Thẩm Hiểu Mạn nói với Bánh Gạo Nhỏ, “ Có thể đừng gọi chị là cô có được không, gọi như vậy khiến chị quá.”

Bánh Gạo Nhỏ chớp chớp mắt, nghiêm túc nhìn Thẩm Hiểu Mạn: “Tuổi tác của chúng ta cũng không thích hợp.”

Thẩm Hiểu Mạn: “…”

Đứa trẻ lém lỉnh này, nghĩ cái gì thế!

“Chị cũng không có ý định gì với em đâu…” Khóe mắt Thẩm Hiểu Mạn giật giật.

“Được rồi.” Lý Thiếu Phong nén cười, “Cô và Cố Niệm là bạn, cô bắt con người ta gọi cô là chị, thế cô với Cố Niệm vai vế ra sao?”

Thẩm Hiểu Mạn nhìn lên trời: “Tôi chỉ cảm thấy gọi tôi là cô rất già thôi mà.”

“Mau vào trong ngồi đi.” Lý Thiếu Phong giục.

Bên phía bọn họ không muốn để ý những lời ong tiếng ve đó, nhưng những lời tán gẫu đó vẫn không chịu ngừng lại.

“Ngôn Sơ Vi đã từ chức rồi, sao Cố Niệm vẫn quay lại chứ? Da mặt thật là dày.”

“Tôi vừa mới nghe Lý Tư Kỳ nói, lúc trước gặp cô ta trên hành làng, cô ta hình như vẫn không cảm thấy mình có lỗi.”

“Uổng cho hồi đó, khi Ngôn Sơ Vi từ chức, tôi còn rất đồng cảm với Cố Niệm. Những chuyện cô ta và Ngôn Sơ Vi gặp phải cũng gần giống nhau, nhưng khi đó, cô ta không biện bạch cho mình giống Ngôn Sơ Vi, vẫn đánh giá cô ta cao hơn một chút, không ngờ…”

“Cô đồng cảm với cô ta làm gì chứ? Có cái gì đáng để đồng cảm? Sai chính là sai, cô ta và Ngôn Sơ Vi, kẻ tám lạng người nửa cân.”

“Đúng thế, cô ta á, không phải là người bình thường, nếu là người bình thường, hồi đó có thể quyến rũ được Sở Chiêu Dương sao?”

“Một cảnh sát nhỏ nhoi, đi quyến rũ Sở Chiêu Dương, đổi lại là cô thử xem có thành công không? Đúng là không phải chuyện người thường có thế làm được. Cô đồng cảm cô ta? Cô ta có đồng cảm với cô không?”

“Cho nên, hôm nay mới có thể đến chứ, da mặt đúng là quá dày mà!”

“Thật không biết hôm nay cô ta đến làm gì, chẳng lẽ còn muốn thấy sang bắt quàng làm họ với cục trưởng mới sao?”

“Đừng có đùa, chúng ta đều chưa gặp cục trưởng mới, cô có thể bắt quàng làm họ gì chứ. Vua nào triều thần nấy, bây giờ cũng không phải là thời của cục trưởng Trình nữa.”

Thẩm Hiểu Mạn tức điên người, muốn đi dán miệng bọn họ lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.