Chương trước
Chương sau
Vừa định tiến lên trước, cánh tay lại bị Cố Niệm giữ lại.

Cô quay đầu, nghe thấy Cố Niệm nói: “Không sao, cậu đừng ra mặt vì tớ, tớ tự đi nói.”

Phó Vĩnh Ngôn cười lạnh một tiếng: “Không cần ai ra mặt cả, cả hai người không cần đôi co với bọn họ.”

Lý Thiếu Phong đồng tình: “Đúng thế, hai người không cần ai phải đi. Nếu thực sự phải ra mặt, còn có hai người đàn ông chúng tôi đây, cũng không cần đến hai cô. Lát nữa là lễ nhậm chức rồi, không có cái gì làm mất mặt họ hơn thời khắc đó đâu.”

Bánh Gạo Nhỏ đoàng hoàng trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, lát nữa sẽ khiến bọn họ hốI hận.”

Phó Vĩnh Ngôn thích thú nhìn cậu bé: “Thế nào? Cháu cũng hiểu?”

Bánh Gạo Nhỏ cảm thấy chỉ số IQ của mình bị ngờ vực, liền nói: “Cháu rất thông minh đấy.”

“Phải. Phải. Cháu rất thông minh.” Phó Vĩnh Ngôn gật đầu.

Nhưng Bánh Gạo Nhỏ vẫn cảm thấy mình bị coi thường: “Cháu biết, bọn họ cho rằng ông ngoại cháu là người xấu, cho nên cũng khinh thường mẹ cháu. Nhưng trên thực tế, ông cháu là đại anh hùng, còn là cục trường, còn…”

Bánh Gạo Nhỏ nhìn xung quanh, quá nhiều người, liền dùng hai tay ra dấu một vòng tròn lớn: “Còn quản lý cả đám người bọn họ. Đến lúc đó, bọn họ sẽ phải hối hận. Bây giờ bọn họ chửi mắng càng kinh khủng, đến lúc đó càng sợ hãi.”

Phó Vĩnh Ngôn kinh ngạc nhìn cậu bé: “Cháu khá đấy!”

Lý Thiếu Phong cũng ngạc nhiên: “Cố Niệm, rốt cuộc em làm thế nào sinh ra được một đứa bé thông minh như vậy?”

Cố Niệm: “…”

Cô cũng không biết.

“Cậu nhóc này quá tinh ranh rồi.”Phó Vĩnh Ngôn cũng khen ngợi.

“Hai người khen thằng bé nhỏ một chút, nếu không thì sẽ khiến thằng bé kiêu ngạo.”

Quả nhiên, bây giờ cậu bé đang ra vẻ rất đắc ý.

Ai dè, bên phía Cố Niệm nhẫn nhịn không đi chấp nhất với bọn họ. Những lời đàm tiếu đó lại không biết ngừng lại.

“Đứa bé kia, không phải là con của Cố Niệm đấy chứ?”

“Cô ta kết hôn rồi à?”

“Chuyện này thì không rõ, có điều, tôi thấy cô ta không giống dáng vẻ của người đã kết hôn.”

“Vậy ý cô là… con riêng?”

“Có chuyện gì mà cô ta không làm ra được chứ? Con riêng đã là gì?”

“Thật sự nhìn không ra, cô ta là người tùy tiện, không tự trọng như vậy.”

“Từ nhỏ đã không có ba, mẹ cô ta chỉ lo kiếm tiền sống qua ngày, làm sao còn có thể lo dạy dỗ cô ta được.”

“Hơn nữa, mọi người đừng quên, ba cô ta là loại người gì. Thượng bất chính hạ tắc loạn mà. Dù sao tôi cũng không cảm thấy ngạc nhiên.”

Thẩm Hiểu Mạn tức run người: “Bọn họ càng ngày càng quá quắt rồi.”

Sao có thể lôi trẻ con vào chứ!

Bọn họ nói cô thế nào cô cũng nhẫn nhịn được, nhưng lôi cả Bánh Gạo Nhỏ vào thì không được! Ba năm ở nước M, cô vẫn luôn áy náy vì không thể cho cậu bé một gia đình hoàn chỉnh. Chỉ sợ Bánh Gạo Nhỏ vì vậy mà xuất hiện vấn đề tâm lý. Cậu bé có thể lớn lên với tính tình hoạt bát như vậy, Cố Niệm cảm thấy vô cùng may mắn. Vậy nên cô không muốn cậu bé phải chịu bất cứ tổn thương nào ở đây. Vẻ mặt lạnh lùng, Cố Niệm đi về phía đám người đang đàm tiếu về cô. Mới đi được vài bước, những người đó bỗng im bặt, kinh ngạc nhìn về phía cửa hội trường.

“Người đàn ông đó là ai? Cũng là người của cục cảnh sát sao? Hay là lãnh đạo? Đẹp trai quá đi! Đẹp không kém gì Mạc Cảnh Thịnh!”

Mạc Cảnh Thịnh là người đẹp trai cao quý, lạnh lùng khó gần nhất trong cục cảnh sát, không biết được bao nhiêu hoa khôi cảnh sát thầm thương trộm nhớ. Chỉ tiếc thực sự quá lạnh lùng, khiến người khác không thể với tới được. Hơn nữa, mọi người đều biết một chút về bối cảnh gia đình của Mạc Cảnh Thịnh nên đều chùn bước. Nghe nói bông hoa cao quý đẹp đẽ đó đã có chủ, bạn gái người ta còn là thiên kim của Sở gia, bất kể ở phương diện nào, bản thân đều không cạnh tranh lại được với người ta. Cũng chính vì vậy, trong lòng bọn họ vẫn không cam tâm, cảm thấy hồi đó Cố Niệm với thân phận là một cảnh sát nho nhỏ, lại có thể trở thành bạn gái của Sở Chiêu Dương, quả thực là không đơn giản, cũng thật khiến người ta ghen tị. Vì vậy, những lời nói vừa nãy rất không khách sáo, còn mang theo sự căm giận và không cam lòng.

“Cô mới đến, cho nên không biết, đó là Sở Chiêu Dương, người lãnh đạo của Sở gia.”

“Anh ta chính là Sở Chiêu Dương à! Trời ơi, sao lại có người đàn ông đẹp trai, khí thế như vậy.”

“Đúng thế, cô không phát hiện, từ lúc anh ta bước vào đã trở thành tâm điểm rồi sao? Anh ta đứng ở đó, cô căn bản sẽ không nhìn thấy người khác nữa. Đó chính là sức hút đấy.”

Bọn họ biết chuyện năm đó của Cố Niệm và Sở Chiêu Dương liền nổi lên ý định xem kịch vui. Để Sở Chiêu Dương nhìn thấy Cố Niệm, e là cũng sẽ sỉ nhục Cố Niệm một trận.

“Ha ha, Sở Chiêu Dương đến rồi, lần này sẽ có kịch hay để xem rồi.”

“Tôi thấy anh ta sẽ không tha cho Cố Niệm đâu.”

“Chẳng trách hôm nay Cố Niệm cũng đến, không lẽ là biết Sở Chiêu Dương sẽ đến, cho nên cố ý đến muốn tái hợp với anh ta?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.