Chương trước
Chương sau
Minh Tư Liên đã triệt để mất kiên nhẫn, “Dì có cảm thấy phiền không? Tôi đã nói tôi sẽ trở về, dì cứ hỏi tới hỏi lui, sợ tôi chạy mất hay sao?”

“Dì không có ý đó, sao con lại nói chuyện với dì như vậy?” Lưu Tú Anh tức giận.

“Tôi nói thế nào? Tôi nói như vậy đó, dì không thích thì đừng nghe! Chuyện nhà của chúng tôi, dì quản nhiều như vậy làm gì, đúng là lắm chuyện!”

“Con... sao lại mắng người như vậy!”

Đây có còn là Minh Tư Liên mà bà quen biết không? Cô gái lúc trước nói năng nhỏ nhẹ, vô cùng dịu dàng, sao bây giờ lại trở nên như vậy? Cảm thấy bản thân có khả năng, có bản lĩnh, có tiền rồi thì trở mặt sao?

“Tôi cảnh cáo dì, sau này gặp tôi thì hãy giả vờ như không quen biết, đừng làm như hôm nay.” Minh Tư Liên lạnh lùng nói.

“Dì không biết tại sao con lại trở nên thế này. Là bây giờ con có bản lĩnh rồi nên xem thường hàng xóm trước kia, hay là bản tính con vốn đã như vậy, trước kia chỉ là giả vờ.”

Thấy dáng vẻ Minh Tư Liên không hề cảm thấy bản thân có lỗi, khóe môi còn nhếch lên mỉa mai, Lưu Tú Anh càng thêm tức giận.

“Dì tìm con là vì bà ngoại con, nếu không phải nhìn thấy bà ấy đáng thương, con nghĩ dì muốn tìm con sao? Nếu con còn lương tâm thì trở về thăm bà ấy. Đừng tự mình ở đây sống sung sướng, giả vờ mình là thiên kim tiểu thư, nhưng lại không quan tâm đến bà ngoài tuổi cao ở nhà, con còn lương tâm không?”

Bà xem như đã nhìn ra, Minh Tư Liên làm gì không có thời gian, rõ ràng là đang ở đây sống tốt, không hề có ý định sẽ chăm sóc bà ngoại.

Đúng là súc sinh!

“Trước kia dì không nhìn ra con lại là đứa bất hiếu như vậy!” Lưu Tú Anh tức giận nói, “Bà ngoại con không hề biết con ở đây sống sung sướng, còn nghĩ con ở đây vất vả, trong lòng luôn muốn con được sống thoải mái một chút. Con biết hiện giờ bà ấy đang ăn gì không? Mỗi ngày đều ăn bánh bao rau mặn, không hề có chút dinh dưỡng, càng không nói đến chuyện no bụng.”

Minh Tư Liên hừ lạnh một tiếng, “Nếu dì nhìn không chịu nỗi thì cứ chăm sóc bà ấy đi!”

“Con nói như vậy có còn giống lời con người nói không?” Lưu Tú Anh cảm thấy hôm nay bà như được quen biết lại Minh Tư Liên một lần nữa. Giọng nói của bà vì kích động mà cũng to hơn, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

Minh Tư Liên đè giọng xuống, hung hăng nói: “Tôi đã nói với gì rồi, tôi sẽ trở về thăm bà ấy, dì còn muốn gì nữa? Mau đi đi, đừng nói là quen biết tôi! Sau này có gặp lại, dù dì có đến tìm tôi, tôi cũng sẽ không quan tâm đến dì!”

“Ừ!” Lưu Tú Anh tức giận nói, “Con nghĩ dì còn muốn thừa nhận quen biết đứa bất hiếu như con sao? Nói nhiều hơn với con dì cảm thấy thật mất mặt!”

Minh Tư Liên tức giận, nhìn bóng dáng Lưu Tú Anh bỏ đi, không muốn bỏ qua cho bà ấy nhưng cũng không thể làm gì. Dù sao thì cô ta cũng không muốn dây dưa với Lưu Tú Anh nữa.

Đợi Lưu Tú Anh đi xa rồi, Minh Tư Liên mới tỏ vẻ như không có chuyện gì trở về thẩm mỹ viện. Đúng lúc cô ta trở về, Phương Thiên An cũng vừa làm mặt xong.

Hai người liền cùng nhau đi làm tóc.

***

Minh Ngữ Đồng không chuẩn bị quá kĩ càng, chỉ ở nhà tự trang điểm và búi tóc.

Đến sảnh tiệc, tuy đã có Trương Vân Lâm đứng ra bác bỏ tin đồn nhưng Minh Ngữ Đồng vẫn nhận lấy rất nhiều ánh mắt dị thường.

Đương nhiên, Minh Ngữ Đồng cơ bản không hề quan tâm. Nhưng ánh mắt thăm dò nghi hoặc của bọn họ khiến cho cô rất không thoải mái. Tuy nhiên biểu cảm của cô vẫn hết sức bình tĩnh, không cho đám người đó có cơ hội cười nhạo.

Còn Minh Ngữ Tiền vẫn luôn đi bên cạnh bảo vệ Minh Ngữ Đồng. Tối nay cậu quyết định không đi đâu cả, chỉ bảo vệ cô, tranh cô bị những lời ác ý kia bám lấy.

Hơn nữa, nghe nói tối nay Tưởng Lộ Liêm sẽ đến cùng Nghê Nhã Lâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.