Chương trước
Chương sau
Nghĩ đến đây, Minh Ngữ Tiền khinh thường hừ lạnh. Tối hôm qua lúc gọi điện thoại, miệng vẫn còn nói không nỡ, nhưng vừa xoay đầu đã cùng Nghê Nhã Lâm xuất đầu lộ diện.

Giả tạo!

“Ha! Anh ta thật không biết ngại!” Minh Ngữ Tiền khinh thường nói.

Minh Ngữ Đồng nhìn theo ánh mắt của Minh Ngữ Tiền, thấy Tưởng Lộ Liêm và Nghê Nhã Lâm đến. Nghê Nhã Lâm trang điểm tinh tế, khoác tay Tưởng Lộ Liêm, dáng vẻ hai người trông không giống đang có mâu thuẫn. Trên mặt Nghê Nhã Lâm nở nụ cười khéo léo, động tác của Tưởng Lộ Liêm cũng không có vẻ tránh né Nghê Nhã Lâm.

“Xem ra anh ta không hỏi được gì từ chỗ Nghê Nhã Lâm.” Minh Ngữ Tiền mỉa mai nói.

Minh Ngữ Đồng vỗ vỗ tay anh, “Đừng quan tâm anh ta, dù có thế nào cũng không liên quan đến chúng ta. Còn về chuyện là ai làm thì sẽ nhanh có kết quả thôi.”

Lời này của Minh Ngữ Đồng vừa nói xong thì thấy Giáp bốn vội vàng bước tới.

“Xem ra đã điều tra ra rồi.” Minh Ngữ Đồng nói rồi đưa mắt nhìn Giáp bốn, sắc mặt bình tĩnh cùng Minh Ngữ Tiền tiến về một góc của hội trường.

Giáp bốn xuyên qua đám đông, bước đến gặp Minh Ngữ Đồng và Minh Ngữ Tiền.

“Điều tra ra tồi, là Minh Tư Liên để lộ tin đó ra.”

Minh Ngữ Đồng không có phản ứng gì, Minh Ngữ Tiền thì tức giận muốn giết người.

“Con nhỏ tiện nhân đó!”

Minh Ngữ Đồng rốt cuộc đã làm gì có lỗi với cô ta, sao hết lần này đến lần khác cô ta hãm hại chị ấy chứ? Vốn nghĩ rằng tìm lại được một người thân, ai ngờ lại mang về một yêu tinh phá hoại gia đình!

Còn về chuyện Minh Tư Liên làm sao biết được thì không cần phải hỏi, nhất định là biết được từ chỗ Minh Tịnh Thủy và Phương Thiên An.

“Tôi biết rồi.” Minh Ngữ Đồng trầm giọng nói.

“Chị định làm thế nào? Không thể bỏ qua cho Minh Tư Liên như vậy! Dù chị không truy cứu, em cũng sẽ không bỏ qua.”

“Đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cô ta như vậy.” Minh Ngữ Đồng nói.

Giáp bốn cũng gật đầu tán thành, “Vậy cô định làm gì? Không có ông chủ ở đây nhưng ông ấy đã sớm dặn dò, bất luận cô có chuyện gì thì sẽ ra sức giải quyết, Giáp vệ sẽ nghe theo sự điều động của cô.”

Giáp bốn cũng muốn biết, Minh Ngữ Đồng dự định làm thế nào. Nếu Minh Tư Liên làm ra chuyện quá đáng như vậy, Minh Ngữ Đồng chỉ báo thù lại một cách nhẹ nhàng rồi bỏ qua, vậy thì anh ta sẽ nghi ngờ, Minh Ngữ Đồng và ông chủ mình liệu có hợp nhau hay không.

Minh Ngữ Đồng hơi rũ mắt xuống, nói: “Lúc mới phát hiện ra Minh Tư Liên, vẻ mặt của cô ta rất vô hại. Tôi đã bị dáng vẻ đó của cô ta lừa, sau này mới phát hiện ra bộ mặt thật của cô ta. Vì thế, tôi muốn điều tra chuyện quá khứ của cô ta. Lúc tôi tìm thấy cô ta, cô ta nói với tôi là ba mẹ nuôi của cô ta đều qua đời rồi.”

Lúc đó, Minh Ngữ Đồng tìm thấy Minh Tư Liên. Cô biết lúc đầu Minh Tư Liên không phải bị bắt đi mà chỉ là đi lạc, sau đó được người có tâm nuôi dưỡng. Minh Tịnh Thủy và Phương Thiên An rất cảm kích người đã chăm sóc cho Minh Tư Liên nhiều năm qua. Tuy bọn họ không thể cho Minh Tư Liên cuộc sống thật tốt nhưng đã cho cô ta cuộc sống an nhàn, tránh được cục diện đau khổ hơn. Vì thế Minh Ngữ Đồng đã đặc biệt hỏi về gia đình đã nuôi dưỡng Minh Tư Liên. Nhưng Minh Tư Liên lại nói người nhà nhận nuôi cô ta đã mất hết, chỉ còn lại mỗi mình cô ta.

“Cô ta vào Minh gia sống chưa bao lâu mà đã không cẩn trọng đã để lộ ra tính cách. Với tính cách của cô ta, tôi không tin trước kia cô ta có thể yên phận.” Minh Ngữ Đồng nói.

Giáp bốn nghe xong thì mỉm cười.

“Chỗ tôi có vài tấm hình vừa chụp được vào chiều nay.” Giáp bốn nói, “Minh Tư Liên hình như có quen biết với một người công nhân dọn vệ sinh. Chiều nay hai người họ cãi nhau bên đường…”

Sau khi Giáp bốn chụp được hình thì chuyển đến cho Phó Dẫn Tu ngay. Phó Dẫn Tu lại nói: “Đợi xem Minh Ngữ Đồng định giải quyết thế nào.”

Minh Ngữ Đồng mỉm cười, “Ừ, mấy hình này đợi xong tiệc rồi nói, hiện giờ không tiện lắm.”

Lúc Giáp bốn đi đến cửa đại sảnh thì nhìn thấy cả nhà Minh Tịnh Thủy vừa đến. Minh Ngữ Đồng và Minh Ngữ Tiền đứng trong góc, nhìn thấy cả nhà Minh Tịnh Thủy đi vào.

Minh Ngữ Tiền vừa nhìn thấy Minh Tư Liên liền vô cùng tức giận, hận không thể bước đến vạch trần cô ta. Rất may cậu còn có thể nhẫn nhịn, miễn cưỡng khống chế bản thân.

“Đi thôi, chúng ta cần gì mà phải tránh, rõ ràng là bọn họ nên không có mặt mũi gặp chúng ta. Em rất muốn biết thái độ của chú thím thế nào.” Không đợi Minh Ngữ Đồng từ chối, cậu kéo cô đi vào trung tâm hội trường.

Minh Ngữ Tiền để ý thấy Minh Tịnh Thủy rõ ràng nhìn thấy bọn họ rồi, nhưng phút chốc trên mặt lại hiện ra vẻ ngại ngùng, rồi giả vờ như không nhìn thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.