Chương trước
Chương sau
“Vâng!... Em thích anh.”

Cô nói xong thì cúp điện thoại luôn.

Mạc Cảnh Thịnh ngẩn người.

Sao Sở Điềm lại đột nhiên cúp máy như thế?

Sở Điềm vứt điện thoại ra thật xa, chạy đến nằm nhoài trên sofa, áp mặt vào ghế. Cô và Mạc Cảnh Thịnh đã tỏ tình với nhau, nếu như vậy, hai người họ… được xem là yêu nhau rồi nhỉ?

Đột nhiên điện thoại của cô lại reo lên, không cần xem cũng biết là Mạc Cảnh Thịnh gọi đến.

Sở Điềm nghe máy, hơi thở hơi gấp gáp, “Alo”.

“Sao lại thở hổn hển như vậy? Lúc nãy em không căng thẳng đến mức vứt điện thoại đi đấy chứ?”

Sở Điềm: “…”

Mạc Cảnh Thịnh cười thành tiếng.

“Anh dám cười em!”

Cô đang tức giận nhưng giọng nói lại mang chút nũng nịu mà cả bản thân cô cũng không chú ý đến.

“Không phải cười em.” Mạc Cảnh Thịnh vội vàng nói, “Là cảm thấy em đáng yêu.”

Sở Điềm âm thầm lẩm bẩm, người đàn ông này nhập vai thật nhanh, miệng đột nhiên trở nên ngọt ngào như vậy.

“Đợi anh về nhé.”

“Dạ.” Sở Điềm lại hỏi, “Vậy Hứa Tử Ngọc… cô ấy sao rồi?”

“Em yên tâm. Bất luận anh ở đâu, gặp phải tình huống gì, thì ngoài em ra anh không thích ai cả.”

Sở Điềm: “…”

“Thật sự hi vọng bây giờ được đứng trước mặt em, chứ không phải ở tận Tuyền Thành gọi điện về nói chuyện với em thế này.”

Sở Điềm cũng nghĩ như vậy. Hiện giờ tuy đã bày tỏ tình cảm nhưng phải đợi mấy ngày nữa hai người mới được gặp lại nhau.

“Điềm Điềm.”

“Sao anh?”

Giữa hai người không có gì quan trọng cần nói, nhưng không ai muốn cúp điện thoại.

“Anh vẫn phải xác nhận với em một chút.”

“Xác nhận chuyện gì?” Sở Điềm tùy tiện ôm một cái gối vào trong lòng, chân xếp bằng ngồi trên sofa, chỉnh lại tư thế ngồi thoải mái nhất.

“Xác định hai chúng ta đã bắt đấu ở bên nhau. Sau này giới thiệu lại, anh có thể lấy thân phận là bạn trai của em, ngoài ra cũng có thể nói với người khác em là bạn gái của anh. Còn về đám đồng nghiệp kia của anh, bọn họ đã sớm gọi em là chị dâu rồi.”

Hóa ra họ đã biết tâm ý của anh dành cho cô từ lâu rồi. Nghĩ đến việc trước đó còn ở cùng đồng nghiệp của anh, Sở Điềm lập tức ôm mặt.

“Xác định xong chưa?”

Sở Điềm thật muốn úp điện thoại vào trán anh.

Ai lại hỏi như vậy chứ?

Trước kia… anh chưa từng yêu ai sao?

“Em đã thích anh rồi, sau khi bày tỏ, chẳng lẽ còn qua lại với người khác?”

Mạc Cảnh Thịnh cười nhẹ, tâm trạng vốn lơ lửng trước đó đã triệt để thả lỏng. Cô nhóc này hình như nóng tính hơn trước rồi. Vì quan hệ giữa họ đã gần gũi hơn chăng?

“Ừ.” Mạc Cảnh Thịnh vui vẻ mỉm cười, “Anh biết rồi. Chỉ vì không nhìn thấy em, anh sợ mình nói không rõ ràng, trở về anh nói em là bạn gái anh, em lại không thừa nhận.”

“Em là người như vậy sao?”

“Điềm Điềm.”

“Sao thế?” Sở Điềm dịu dàng trả lời.

“Không có gì, anh chỉ muốn dùng thân phận bạn trai để gọi em thôi.”

“Tối nay anh ăn uống đầy đủ chứ?”

“Cũng khá tốt, vì bọn anh vừa mới đến nên đồng nghiệp ở Tuyền Thành cùng nhau tụ tập. Nhưng vì ngày mai vẫn còn công việc nên mọi người không uống nhiều rượu.” Mạc Cảnh Thịnh tỉ mỉ giải thích, đã vậy còn nói, “Em cứ yên tâm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.