Chương trước
Chương sau
Mạc Cảnh Thịnh nói tiếp:

“Buổi tối ăn ở Tuyền Thành đều là những món đặc sắc, nhưng khẩu vị ở đây khá mặn, anh trở về phải uống không ít nước. Mùi vị của cá chép Hoàng Hà khá ngon, đợi khi trở về anh tìm hiểu cách làm rồi nấu em ăn thử. Ruột già cửu chuyển nêm mặn ngọt, có lẽ không hợp khẩu vị của em. Thịt kho hơi giống thịt tàu, có lẽ em cũng không thích lắm. Còn có hải sản xào, món này chắc anh không nấu được, nhưng ngon lắm đấy. Còn lại vài món đều là những món chúng ta hay ăn, chẳng có gì đặc biệt.”

Sở Điềm nghe anh kể ra tỉ mỉ, trong lòng vô cùng ấm áp. Không ngờ anh lại ghi nhớ những thứ mà cô thích.

“Từ khi nào anh biết được khẩu vị của em thế?” Sở Điềm mỉm cười hỏi.

“À…” Mạc Cảnh Thịnh suy nghĩ, từ khi nào nhỉ?

“Anh không nhớ rõ nữa. Ban đầu anh chỉ xem em là em gái của bạn mình, cũng như em gái của anh, gặp em thì chăm sóc em nhiều hơn. Em rất đáng yêu, thấy em cười thì tâm trạng anh liền trở nên tốt hơn. Cho không thân với Chiêu Dương thì anh cũng muốn chăm sóc em thật tốt. Cứ như thế, dần dần chú ý đến em rồi thích em.”

Hai người nói chuyện rất lâu, đến khi Sở Điềm nhìn đồng hồ thì mới nhận ra là không còn sớm nữa.

Đây là lần nói chuyện đầu tiên sau khi xác định tâm ý của nhau nên không ai nỡ kết thúc cuộc điện thoại này. Sau cùng vẫn là Sở Điềm nghĩ đến chuyện Mạc Cảnh Thịnh ngày mai phải dậy sớm làm việc, khó khăn lắm cô mới đề nghị cúp máy.

Sở Điềm để điện thoại qua một bên, hai tay ôm lấy má, nghiêng người nằm xuống sofa. Chuyện trước đó làm cô phiền lòng nay đã có đáp án, Mạc Cảnh Thịnh không thích ai khác mà chỉ thích cô. Đến cả người phụ nữ chủ động tìm đến cửa anh cũng thẳng thừng từ chối.

Trước đó vì phiền muộn nên cô ăn không nhiều, lúc này tâm trạng trở nên thoải mái, cô liền có khẩu vị ăn trở lại.

Sở Điềm lấy điện thoại ra, vào app gọi thức ăn, chọn thịt nướng, tôm hùm nhỏ, suy nghĩ rồi lại chọn thêm một lon bia. Nghĩ đến chuyện ngày mai vẫn còn được nghỉ, uống một lon bia không đủ nên cô mở tiếp một chai rượu vang.

Kết quả cuối cùng chính là Sở Điềm uống say nên ngủ quên mất.

***

Sáng hôm sau, Sở Điềm tuy uống hơi nhiều nhưng vẫn thức dậy sớm. Hôm nay ở nhà không có chuyện gì để làm, nếu chỉ có một mình cô sẽ bất giác nhớ tới Mạc Cảnh Thịnh. Thay vì một mình ở nhà suy nghĩ lung tung, chi bằng ra ngoài đi dạo.

Sở Điềm gọi điện cho Nghê Nhã Lâm.

“Sao cô không nói sớm, ủa, không đúng, hôm nay là thứ tư, cô không đi làm sao?”

“Ừ, hôm nay đến lượt tôi được nghỉ.”

“Hôm nay tôi đến làm khách mời cho một chương trình làm đẹp. Hay là cô đi cùng tôi đi? Đến xem náo nhiệt cũng tốt.”

Sở Điềm suy nghĩ, đến đó ngồi làm khán giả dường như cũng chẳng có gì thú vị. Người khác có lẽ sẽ vui vì gặp được minh tinh, nhưng Sở Điềm và Nghê Nhã Lâm thì từ nhỏ đã thấy nhiều rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.