Chương trước
Chương sau
Trình Dĩ An giật mình ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh trăng, gương mặt cô phiếm hồng, đôi mắt sáng lấp lánh, còn xinh đẹp hơn cả những vì sao trên trời.

“Hay là em nói cho anh biết đáp án ngay bây giờ luôn?” Nam Cảnh Hành nói.

Trình Dĩ An vừa nghe anh hỏi thế, đột nhiên xoay người, chạy một mạch vào trong ký túc xá.

Nam Cảnh Hành vừa cưng chiều vừa không biết làm sao nhìn theo bóng lưng chạy mất của cô. Sao lại hoảng sợ đến vậy chứ?

Nhưng rất đáng yêu.

Đợi đến lúc hoàn toàn không còn nhìn thấy Trình Dĩ An nữa, Nam Cảnh Hành mới rời khỏi. Suốt trên đường, anh rất thoải mái. Cuối cùng cũng đã đem những lời giấu kín trong lòng bấy lâu nói ra rồi.

Nhưng Trình Dĩ An lại không được thoải mái như anh, suốt dọc đường tim đập nhanh như trống leo lên thang bộ, trở về ký túc xá. Vừa bước vào phòng, Tôn Thư Vân liền kinh ngạc hỏi: “Dĩ An, mặt cậu sao lại đỏ vậy?”

“Hả?” Trình Dĩ An sờ tay lên mặt, không chỉ đỏ mà còn rất nóng, “Tớ... chắc do tớ chạy bộ lên đây nên mới đỏ thôi.”

“Không đúng, không đúng, dáng vẻ này của cậu không giống do chạy bộ lên đây” Tôn Thư Vân nói, “Trước đó cậu được Nam Cảnh Hành đón đi, nhất định hai người ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không mặt của cậu sao lại đỏ như vậy chứ?”

“Đâu... đều có xảy ra chuyện gì, chỉ là do tớ leo thang bộ lên thôi!” Trình Dĩ An lập tức phủ nhận.

Vẻ mặt Tôn Thư Vân đầy ám muội, “ y da, tớ cũng đâu hỏi cậu cụ thể như thế nào, cậu sợ cái gì chứ?”

“Sao vậy?” Mạch Mộng Hàm đúng lúc vừa sang phòng bên cạnh trở về. Vừa vào cửa, liền nghe thấy câu này của Tổn Thư Vân, nhìn sang, “Dĩ An, cậu về rồi à?”

“Ừm.” Trình Dĩ An chột dạ đáp một tiếng.

Trịnh Lệ Hoa từ trong nhà vệ sinh bước ra, vừa mới tắm xong, nhìn thấy mọi người đều vây quanh Trình Dĩ An, liền hiếu kỳ bước đến.

Tôn Thư Vân nói: “Dĩ An đỏ bừng mặt trở về. Các cậu xem cậu ấy, vẻ mặt này thật sự không bình thường, còn nói với tớ là do leo cầu thang, tớ không tin đầu”

Trịnh Lệ Hoa cũng gật đầu tán đồng. “Tớ thấy giống như có gì đó với Nam Cảnh Hành hơn”

“Các cậu.” Trình Dĩ An nhớ ra hộp bánh Trung thu mà bà Nam tặng trên tay mình, vội nhét vào tay Tồn Thư Vân, “Mời các câu ăn bánh Trung thu này.”

Nhân lúc họ còn chưa kịp phản ứng, Trình Dĩ An vội vã xông về chỗ của mình, lấy chai sữa rửa mặt của mình trên bàn đi tắm rửa. Đứng bên bồn rửa mặt bên ngoài lan can, vẫn có thể nghe thấy âm thanh vui mừng bên trong: “Là bánh Trung thu Lưu Tâm cao cấp đó, Dĩ An cậu tuyệt quá, tớ vẫn luôn muốn ăn loại này đấy.”

Trình Dĩ An xoa đầy bọt sữa rửa mặt lên mặt, bây giờ tất cả đều là một màu bọt trắng, không nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của mình, lúc này cô mới dám lộ mặt.

“Các cậu chỉ cần bớt chế nhạo tớ, tớ đã cảm ơn trời đất rồi.” Trình Dĩ An nói.

“Được rồi được rồi, nể tình bánh Trung thu, bọn tớ sẽ không hỏi nhiều nữa” Mạch Mộng Hàm nói.

“Thật ra cũng chẳng hỏi gì, mặt cậu đỏ bừng như vậy, không lẽ đã hôn Nam Cảnh Hành rồi sao?” Trịnh Lệ Hoa cầm lấy một

miếng bánh Trung thu, vừa nói vừa cẩn thận xé túi bọc bên ngoài chiếc bánh ra, lại chạy đi lấy điện thoại, một tay cầm bánh một tay tự sướng.

Trình Dĩ An: “...”

Trịnh Lệ Hoa đoán cũng chuẩn quá rồi. Nhưng cũng may là bạn cùng phòng của cô đã không hỏi gì thêm.

“Tớ vẫn luôn hiếu kỳ, mọi người đều nói bánh Trung thu này rất ngon, nhưng tớ nghĩ đắt như vậy, dù có ngon thì có thể ngon đến mức nào chứ? Không phải chỉ là một cái bánh Trung thu thôi sao? Không ngờ đúng là rất ngon, hơn hẳn tất cả các loại bánh Trung thu tớ từng ăn” Trịnh Lệ Hoa cắn một miếng, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

“Phải rồi, Trung thu các cậu dự định như thế nào? Ký túc xá chúng ta hình như chỉ có Dĩ An là người của thành phố B, mấy người chúng ta đều cách nhà rất xa phải không?” Mạch Mộng Hàm nói.

“Tuy nhà Dĩ An ở thành phố B nhưng cậu của cậu ấy như vậy, chắc cậu ấy cũng không về đó.” Trịnh Lệ Hoa suy đoán.

Trình Dĩ An gật đầu, “Tớ không định về đó đón Trung thu, nhưng bà Nam bảo tớ đến nhà cùng mọi người đón Trung thu”

Mạch Mộng Hàm nhắc đến chuyện này chắc có ý muốn mọi người trong ký túc xá cùng nhau đón Trung thu. Để tránh họ hỏi đến nên Trình Dĩ An quyết định chủ động nói ra trước. Câu này vừa nói xong, cả phòng ký túc xá liền bùng nổ.

“Tớ nói mà, tối nay trở về, mặt cậu ấy sao lại đỏ như vậy!” Tôn Thư Vân nói, dáng vẻ còn hưng phấn hơn cả bản thân Trình Dĩ

An.

“Phải đó, phải đó. Trước đó được Nam Cảnh Hành đưa về, kết quả chẳng bao lâu lại bị anh ấy đón đi. Còn tưởng là vì chuyện gì, hóa ra là về ra mắt người lớn rồi!”

“Bà Nam còn bảo cậu mang bánh Trung thu về, nhất định đã rất thích cậu.”

“Đây là bánh Trung thu do bà Nam tặng a? Tớ cảm giác bánh Trung thu lại tăng giá rồi” Vẻ mặt Trịnh Lệ Hoa đẩy hối hận, “Sớm biết thế vừa rồi lúc đăng lên mạng xã hội, phải nói thêm là do bà Nam tặng mới phải”

Nhìn thấy dáng vẻ đấm ngực hối hận của Trịnh Lệ Hoa, Trình Dĩ An cũng bật cười.

“Hai người phát triển thuận lợi thật nhỉ? Nhanh như vậy đã về gặp phụ huynh rồi” Mạch Mộng Hàm nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.