Chương trước
Chương sau
“Là vì trên mạng đã bị lộ” Trình Dĩ An giải thích, “Bà Nam hỏi đến nên tối nay đến thăm hai bác ấy luôn. Chỉ là mọi chuyện quá đột ngột, thời gian gấp gáp, tớ cũng không kịp chuẩn bị quà gì, đi tay không đến đó, ngại lắm”

“Cũng không sao mà, chuyện quá đột ngột, chắc họ sẽ hiểu thôi. Hơn nữa bà Nam còn tặng cậu bánh mang về, lại chủ động bảo cậu cũng đến đón Trung thu, điều này cho thấy bà ấy rất thích cậu. Đợi Trung thu lúc đến mua chút quà là được” Mạch Mộng Hàm an ủi.

“Phải đó” Tôn Thư Vân gật đầu, “Nhưng họ chắc chắn cũng không thiếu thứ gì, về việc mua quà gì cũng rất khó chọn lựa

Trình Dĩ An gật đầu, đây cũng là một chuyện làm cô đau đầu, không biết rốt cuộc nên mua cái gì mới được.

Mãi cho đến lúc mấy người họ đều ngủ hết, không còn nói chuyện nữa, ký túc xá cũng trở nên yên tĩnh. Những lời trước đó Nam Cảnh Hành nói với cô lúc này lại vang lên bến tại rất rõ ràng. Hai bên má Trình Dĩ An nóng bừng, mãi không ngủ được, trở mình trằn trọc, trong đầu không ngừng nhớ lại những lời Nam Cảnh Hành đã nói.

Trình Dĩ An rất thích Nam Cảnh Hành, nhưng tối nay lại không lập tức đồng ý. Vì cô không tự tin. Cô rất bình thường, vốn không có điểm gì đặc biệt, cũng chẳng có gì để tự hào. Ngoại trừ một vài cơ duyên hảo hợp gặp được Nam Cảnh Hành thì chẳng có gì khác. Thế nên ở trước mặt Nam Cảnh Hành cổ vẫn luôn nhắc về việc tình cảm của hai người là giả, vốn không phải nói cho Nam Cảnh Hành nghe mà là tự nhắc nhở bản thân. Chỉ có như vậy, cô mới có thể giữ tỉnh táo, đừng để bản thân càng lúc càng sâu. Nhưng bây giờ Nam Cảnh Hành lại nói anh thích cô, muốn cùng cô trở thành người yêu thật sự. Cô rất sợ bản thân cứ thế gieo mình vào đó. Lỡ như đến ngày chia tay, cổ sẽ đau khổ không thể tiếp nhận.

Nghĩ đến việc ngày mai Nam Cảnh Hành sẽ lại đến, Trình Dĩ An liền cảm thấy thấp thỏm. Không biết ngày mai phải trả lời anh thể nào.

Trời vừa sáng cô đã thức dậy, nhìn màn hình điện thoại, mới 6 giờ rưỡi. Chính vì trong lòng biết hôm nay Nam Cảnh Hành sẽ lại đến nên đã thức dậy từ rất sớm. Bạn cùng phòng của cô vẫn còn đang ngủ, Trình Dĩ An liền nhẹ nhàng ngồi dậy, lặng lẽ xuống giường đi đánh răng rửa mặt.

Đến khi cô chuẩn bị xong, từ ban công trở vào, thấy Mạch Mộng Hàm đang mơ mơ hồ hồ, nửa tỉnh nửa mê, nhỏ giọng hỏi, “Dĩ An, sao cậu dậy sớm vậy?”

Trình Dĩ An cũng nhẹ nhàng bước đến bên giường mới nói: “Không ngủ được nên thức dậy, đánh thức cậu à?”

“Không, vậy tớ ngủ tiếp đây?

Trình Dĩ An gật đầu, “Cậu ngủ đi, tớ ra ngoài chạy bộ”

Mạch Mộng Hàm ngáp dài một cái, lại nằm xuống đắp chăn ngủ tiếp.

Chạy bộ gần một tiếng, đúng lúc đi ngang qua nhà ăn nên cô ghé mua bữa sáng mang về, còn mua luôn cho các bạn cùng phòng.

Không ngờ vừa mới ra khỏi nhà ăn, cô đã thấy Nam Cảnh Hành đang đi ngang qua nhà ăn để đi về phía ký túc xá. Trình Dĩ An kinh ngạc đứng ngày ra trên bậc thềm, bây giờ mới 7:45, sao Nam Cảnh Hành lại đến sớm vậy chứ?

Đúng lúc Nam Cảnh Hành cũng đã nhìn thấy Trình Dĩ An, liền dừng lại trước cửa nhà ăn. Chắc vì hôm nay là cuối tuần, anh không cần đến công ty nên cách ăn mặc cũng thoải mái hơn bình thường.

“Sao lại đứng ngây ra ở đó vậy?” Nam Cảnh Hành thấy Trình Dĩ An rõ ràng đã nhìn thấy anh nhưng lại chần chừ không chịu bước sang, liền chủ động tiến đến.

Trên bậc tam cấp, Trình Dĩ An đứng ở bậc thứ nhất, Nam Cảnh Hành bước lên bậc thứ hai, hai người đứng sát gần vào nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.