Trong cuộc đời, có những thứ không muốn buông tay,nhưng mà, cuối cùng cũng đành phải buông tay.
Bảy rưỡi sáng, người đàn ông bước vào Toà soạn, bắtđầu một ngày làm việc bận rộn.
"Chào sếp, đến sớm thế sếp ơi?"
Khoé miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, như đang mỉmcười.
Thời gian nghỉ ngơi của anh theo một quy luật nhấtđịnh, nhưng tối hôm qua bị mất ngủ, trằn trọc mãi tới gần sáng cũng không thểnhắm mắt được. Vì thế sáng nay sau khi chạy bộ một vòng, tắm rửa rồi đi làmluôn, mới đến sớm như vậy.
Mở email ra, lập tức lá thư từ chức cùng cái tên quenthuộc ấy đập vào trong mắt anh, không kịp tránh né.
Anh khép mắt lại, ngả người tựa vào thành ghế dựa. Cảngười bỗng nhiên thấy mệt mỏi rã rời, mạch đập hai bên thái dương nảy lên thìnhthịch, co rút đau đớn. Anh cảm thấy rất phiền, rất chán nản.
Lá thư từ chức này nằm ở hộp mail của anh đã mấy ngàynay, người con gái đó biến mất cũng mấy ngày rồi. Từ khi Toà soạn báo này đivào hoạt động tới nay, cô là người duy nhất mà lãnh đạo chưa phê duyệt thư từchức đã tự ý nghỉ làm, hơi liều lĩnh. Trong ấn tượng của anh, cô không phải làmột người quả cảm như vậy.
Càng nghĩ, anh càng cảm thấy hoảng hốt. Dòng suy nghĩkhông khống chế được, trôi nổi về miền ký ức ba năm trước đây.
Khi đó anh vừa mới tốt nghiệp, do thành tích tốtnghiệp xuất sắc nên có không ít công ty ở London muốn mời anh về làm việc. Vốnđã định nhận lời mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-anh-dong-chi-trung-ta/2522118/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.