"Cố Gia Niên!" Mớisáng sớm giọng Lương Hoà đã vang lên, thím Trương đang nấu cơm trong bếp nghethấy vậy thì ló đầu ra nhìn một cái rồi nhún vai quay vào tiếp tục nấu nồi cháotrên bếp. Không còn cách nào khác, đành mặc kệ vậy! Không phải là thím Trươngbình chân như vại không quan tâm, mà là đã quá quen với cảnh đó rồi!
Cậu nhóc bị gọi tên mặc bộ áo ngủ khoanh tay đứngtrước cửa sổ, cái miệng nhỏ nhắn bặm lại, đôi mắt vừa đen sâu vừa to tròn đầyvẻ uất ức, nhưng khi thấy tấm ga trải giường trên tay mẹ, cậu nhóc vẫn nhỏgiọng nói, "Con không biết gì hết, vừamới ngủ dậy thì đã tè ra một con mèo máy như thế rồi..."
Mèo máy????
Vốn đang rất tức giận,nhưng khi nghe thằng bé nói nhưvậy Lương Hoà cũng vạch tấm ga trải giường nhỏ trong tay ra nhìn, nước tiểu củacậu nhóc tè ra thấm ướt một khoảng vải, trông cũng thật giống hình chú mèo máyDoreamon. Cô không biết nên khen trí tưởng tượng của con phong phú hay là nêntiếp tục giáo dục con không được tè dầm nữa. Trong phút chốc, cơn tức giận củaLương Hoà tiêu tán mất một nửa, cô đưa mắt nhìn cậu con trai đang đứng với vẻmặt vô cùng biết lỗi, hỏi: “Tối qua mẹ đã nhắc con như thế nào, cònnhớ không?"
Đôi mắt cậu nhóc sáng rực một cách sinh động, đáp,"Mẹ nói trước khi đi ngủ thì không đượcuống nhiều nước."
Quả nhiên là còn nhớ rõ, "Vậycon đã uống mấy ly nước?"
Đôi mắt cậu nhóc lại vòng vo nhìn xung quanh, một ngóntay mập mạp giơ ra.
"Bao nhiêu?"Lương Hoà không tin hỏi lại.
Cậu nhóc do dự, lại giơ ra thêm một ngón tay nữa.
"Hai ly thôi à?"Giọng cô cao hơn thêm một tông, "Có thật không?"
Cậu nhóc không còn cách nào khác đành xoè ra ba ngóntay trước mặt mẹ, xong rồi liếc trộm mẹ một cái, thấy Lương Hoà không nói gìthì vội vàng chạy vụt tới ôm lấy chân cô, gục đầu trên đùi cô cọ qua cọ lại.Lương Hoà bất đắc dĩ xoa đầu con trai, cô nhớ trước đây chồng mình không thíchmái tóc được làm xoăn tít của Cố Gia Minh, ai ngờ bây giờ đứa con trai này củahai người vừa mới sinh đã có một đầu tóc xoăn, may mà không đến mức xoăn títnhư đầu Cố Gia Minh làm hồi đó.
Lương Hoà đã từng cùng Cố Hoài Ninh thảo luận về mộtvấn đề, xem sự nghịch ngợm và giảo hoạt của Cố Gia Niên được thừa hưởng từ đâu.Lương Hoà nói một cách nghiêm túc rằng hồi nhỏ cô rất ngoan, rất vâng lời chamẹ và bà ngoại. Cố Hoài Ninh nghe vậy thì bật cười, ừ một tiếng, giọng anh nânghơi cao như là một câu hỏi, khiến cô có cảm giác nổi cả gai ốc, "Vậytheo ý của em thì, Gia Niên là di truyền từ anh có phải không?"
Quả nhiên là tín hiệu nguy hiểm, Lương Hoà giả vờngười ngây ngô rồi đánh trống lảng sang chuyện khác.
Dứt ra khỏi dòng hồi tưởng, Lương Hoà xoa đầu contrai, thở dài, "Được rồi, mẹ sẽ không phêbình con, lần sau phải nhớ trước khi đi ngủ không được uống quá nhiều nước, nếukhông sẽ lại đái dầm. Biết chưa? Bây giờ đi đánh thức em với mẹ."
Nhắc đến đứa con còn lại Lương Hoà nhịn không được muốn thở dài thêm một lần nữa. Cô dẫn Cố Gia Niên đi vào giường của Cố Gia Giai,thấy cô bé nằm úp sấp tay chân xoãi ra, hai bắp chân bé nhỏ đè lên chăn, cáichăn thì bị cuộn lại thành một vòng tròn trông xù xì không ra hình dáng.
Lương Hoà tiến lại gần vỗ nhẹ nhẹ lên cái mông nhỏ củacon gái, cô bé trở mình tiếp tục ngủ. Lương Hoà mỉm cười dịu dàng, vỗ vỗ môngcon thêm một lần nữa, Cố Gia Giai lại tiếp tục trở mình, cứ lặp đi lặp lại nhưvậy, cuối cùng giấc ngủ bị đánh thức, cô bé ôm chăn chậm rãi mở mắt ra, lại vẫnlà một đôi mắt đen tròn mà sâu thăm thẳm, sao y bản chính.
Bị đánh thức khỏi giấc ngủ ngon cô bé rất bất mãn,thấy mẹ và anh trai đứng trước giường của mình, cái đầu nhỏ bé nguẩy nhìn mộtcái liền biết ai đã làm phiền giấc ngủ của mình, đôi mắt to tròn trợn lên, cáimiệng nhỏ xinh bĩu ra, chuẩn bị khóc.
Lương Hoà vừa thấy đôi mắt con gái nhíu lại liền nóimột cách uy hiếp, "Nếu không dậy ngay thì trứng ốp lếp của bàTrương sẽ hết sạch bây giờ, còn muốn ngủ tiếp nữa hay thôi?"
Quả nhiên cô vừa dứt lời, cô bé liền đứng bật dậy nhảyxuống giường.
Lương Hoà thở ra một hơi dài. Ai nói là long phượngthai thì tốt chứ, chỉ một đứa thôi đã khó chăm sóc rồi, một lúc sinh hai đứa,chỉ việc đánh thức chúng dậy mỗi buổi sáng thôi cũng là cả một công trình vĩđại.
Lương Hoà vừa chải đầu cho con gái vừa giữ chặt cho côbé đừng xoay người lung tung. Cố Gia Giai hưởng thụ sự phục vụ của mẹ, ngẩngđầu nhìn lên khung ảnh gia đình treo trên tường, hỏi, "Mẹơi, khi nào thì ba mới về?"
Lương Hoà mỉm cười, thắt một bên bím tóc cho con gáitrả lời, "Con nhớ ba lắm phải không?"Thấy cô bé gật đầu lia lịa cô lại cười nói thêm, "Basắp về rồi, nhìn thấy tờ lịch con hổ trên tường kia không, mẹ đã nói như thếnào nhỉ, nó có nghĩa là gì?"
Cô bé Cố Gia Giai ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời,"Mẹ nói đó là năm con hổ."
"Thông minh lắm." LươngHoà hôn một cái trên khuôn mặt bầu bĩnh mềm mại của con, "Chờ đến khi lịchtường từ con hổ biến thành con thỏ thì ba sẽ về nhà." (*Trong 12 con Giáp của Trung Quốc không có con Mèo, thay vào đó là con Thỏ, saunăm Dần sẽ là năm Thỏ )
"Vâng!" Cô béngoan ngoãn gật gật đầu.
Cố Gia Giai không nhắc đến thì không sao, nhưng đãnhắc đến anh Lương Hoà bỗng nhiên phát hiện ra rằng, hoá ra đã lại sắp qua mộtnăm nữa, hoá ra hai đứa con của cô đã sắp được hai tuổi rưỡi rồi, và hoá ra, côcũng đã bắt đầu trông mong một người ở thành phố B xa xôi bên kia, chờ anh vềsum họp đầu năm. Nhớ nhung thời gian như dài đăng đẳng, mà thật ra bọn họ vừamới xa nhau chưa đầy một tháng trời.
Cô còn nhớ rõ như in cái ngày mình trở dạ, dù đau bụngđến mức gần như kiệt sức nhưng cô vẫn kiên trì muốn sinh nở bình thường, cựtuyệt mọi người khuyên nên mổ đẻ. Lương Hoà không biết sự dũng cảm đó của mìnhtừ đâu mà ra, bình thường chỉ cần một mũi tiêm thử thuốc lên da đã kêu trời vanđất, vậy mà vào lúc đó cô lại vượt qua được cơn đau trở dạ. May mà quá trìnhsinh nở thuận lợi và an toàn, Lương Hoà kiên trì được đến lúc nghe tiếng khócchào đời của hai đứa trẻ mới dần dần lịm đi, trước khi ngất, điều cuối cùng màcô còn nhớ được là có đôi bàn tay ấm áp luôn luôn nắm chặt lấy tay cô trongtoàn bộ quá trình vượt cạn, là nụ hôn của anh ghim chặt trên trán cô, lạnh lẽotới mức trước khi ngất đi cô còn nảy lên cảm giác uất ức.
Ba chồng Lương Hoà nói, cô và mẹ chồng giống hệt nhauở một điểm, đó chính là rất yêu thương bọn trẻ, kể từ lúc còn mang thai đã cựckỳ cẩn thận chăm sóc, không để bất cứ sơ sót nào xảy ra, khi sinh con ra rồilại càng cưng chiều như trứng mỏng. Hai năm nay Lương Hoà luôn luôn vẫn tự hỏiđiều này, có thật là mình vẫn cưng chiều hai đứa trẻ hay không? Tự hỏi rồi cô tựmỉm cười mà trả lời, mặc kệ, cho dù cô có cưng chiều các con đến bao nhiêu đinữa, vẫn còn có ba của chúng ở đây, vẫn còn có anh bên cô cùng nuôi dạy cáccon, anh sẽ không để cho chúng được chiều quá mà nuôi thành thói hư tật xấu.
Ba mẹ chồng Lương Hoà chỉ biết được cô mang thai, còntình huống cụ thể cô và Cố Hoài Ninh không ai nói rõ cho ông bà biết. Vì thếkhi cô trở dạ, sinh đôi, lại sinh ra một cặp long phượng, kể cả người ít khibộc lộ cảm xúc như ba chồng cô cũng nén không được sự kích động vui mừng, huốnggì là Lý Uyển, bà quả thực đã xem cô như bậc đại thần có công lớn nhất nhà.
Lương Hoà thấy vậy ngượng ngiụ cười, còn anh thì nói,"Tấtnhiên là phải như thế rồi, em xem, anh Cả thì chỉ có một đứa con gái, anh Haithì chỉ một con trai, chỉ có chúng ta một lần sinh hai đứa, lại là một trai mộtgái, cứ để mọi người hâm mộ đi!"
Lương Hoà liếc mắt lườm anh một cái, trông anh có vẻthật vui vì điều đó. Cô nhớ lúc trước khăng khăng yêu cầu anh, không cho anhtheo vào trong phòng sinh, kể cả sau khi sinh xong,thời kỳ hậu sản trước khichưa khôi phục lại sức khoẻ và vóc dáng thì không cho anh gặp. Lúc đó mặt anhnhăn lại, lông mày nhướn lên tỏ vẻ không hiểu, Lương Hoà đưa ra lí do là "Lúcđó em rất xấu, anh đừng xem!"
Nhưng anh chỉ cười rồi hôn khẽ lên trán của cô. Chotới khoảnh khắc đớn đau khi vượt cạn ấy, Lương Hoà chợt hiểu ra rằng mình khôngchờ được nữa, người đàn ông của cô, là cha của các con cô, là người hiện tại màcô cần nhất hơn bất cứ ai trong giây phút này. May mà anh hiểu điều đó, tronggiây phút hỗn loạn nửa tỉnh nửa mê giữa giờ phút sinh nở đau đớn ấy, cô luônnhận ra cảm giác quen thuộc chỉ có từ nơi anh, luôn nhận ra hơi thở cùng hơi ấmquen thuộc chỉ thuộc về anh, luôn nhận ra vòng tay ôm cùng vùng ngực ấm áp chỉcó thể là của anh, đang âm thầm tíêp thêm sức mạnh cho cô.
Sau này Lương Hoà hỏi lại anh, có phải lúc đó mình quáxấu không, anh cười đáp rằng, ai nói mẹ của các con anh xấu thì anh cho ngườiđó biết tay, trong câu nói chan chứa niềm vui sướng và hãnh diện, ăm ắp tìnhyêu thương dành cho cô, Lương Hoà không cần nghe gì thêm, lập tức hoàn toàn antâm dựa vào lồng ngực anh yên bình ngủ.
"Mẹ ơi, mẹ ơi."Cố Gia Giai vặn vẹo trên ghế, Lương Hoà dứt ra khỏi luồng suy nghĩ, phát hiệnra trong lúc miên man vô tình cài lược vào bím tóc của con gái, cô bé đau kêulên. Lương Hoà xin lỗi con gái, ôm cô bé vào lòng, Cố Gia Giai hỏi, "Mẹđang nghĩ gì vậy hả mẹ?"
Lương Hoà tựa cằm vào mái tóc mềm của con, mỉm cườitrả lời, "Mẹ cũng đang nhớ bacon."
Sửa soạn xong xuôi Lương Hoà dẫn hai con xuống nhà ănsáng. Cố lão gia vừa nhìn thấy hai đứa trẻ liền nở nụ cười, vội vàng buông tờbáo sáng trên tay xuống kéo hai đứa ngồi đến bên người ông. Lương Hoà đứngnhìn, mỉm cười, trong lòng cô nghĩ, tuy ông nói cô cưng chiều bọn trẻ, nhưngxem ra người cưng chiều chúng nhất lại là hai ông bà. Cả nhà từ trên xuống dướichỉ có hai đứa trẻ này nhỏ tuổi nhất, ai cũng hết sức quan tâm chúng, hai vợchồng cô mới là người ít yêu chiều các con nhất nhà.
Lương Hoà có thể hiểu được tâm trạng của ba chồng, kểtừ khi kết hôn đến giờ cô chỉ nhìn thấy anh cả Cố Hoài Thanh qua những tấm ảnhgia đình, anh hai Cố Hoài Việt thì năm mới sẽ không về nhà, chỉ còn có vợ chồngnhà cô, cho nên mỗi lần cứ đến dịp cuối năm, ông cụ đã thông báo trước haitháng, nhắc Lương Hoà đưa hai đứa nhỏ về lại đây, còn Cố Hoài Ninh, thích thếnào thì thế ấy, hai ông bà không bắt buộc anh.
Vì thế Cố Hoài Ninh chỉ còn biết thở dài bất đắc dĩ,anh thường nói, nhà có bốn người ông đã bắt cóc đi mất ba, vậy mà còn nói làkhông bắt buộc anh? Đây quả là chiêu sách cao tay nhất mà ông từng sử dụng,đáng giận là cô luôn luôn đồng ý với yêu cầu đó của ông, mà càng đáng giận hơnlà hễ cô yêu cầu thì anh lại không thể cự tuyệt mà đáp ứng vợ.
Cố lão gia ôm hôn cháu nội xong thì giao hai đứa choLý Uyển, bà ôm hai đứa trẻ lên ghế, đưa cho mỗi đứa một ly sữa nóng, trên bàncòn bày sẵn trứng gà ốp lếp đúc hình trái tim trông thật bắt mắt.
"Mẹ, cứ để cho các cháu tự ănạ!"
Mẹ chồng chưa trả lời, ba chồng cô đã lên tiếng trước, "Cứkệ mẹ con đi, cả năm mới có cơ hội chăm cháu hai tháng, không thoả mãn cơnnghiện, không thôi mẹ con lại tìm ba để lải nhải."
Lương Hoà nghe vậy đành thôi.
Buổi chiều hai đứa trẻ cùng Phùng Trạm treo câu đối,hai cái đầu nho nhỏ, chiều cao chỉ đứng đến mặt ghế dựa, thế nhưng cũng bận rộntíu tít không thôi. Lương Hoà đứng ở một bên xem các con vừa làm vừa chơi, nụcười của cô bừng nở từ trong lòng lan tràn ra khoé mắt.
Không bao lâu sau, Cố Gia Giai cầm con thỏ bông lạigần mẹ hỏi, "Mẹ, chú Phùng đã dán lịchcon thỏ lên tường rồi, ba đâu sao chưa về ạ?"
Lương Hoà nhìn đôi mắt tràn ngập chờ mong của con gái,không biết trả lời như thế nào. Phùng Trạm cười giải vây thay cô, "GiaiGiai ngoan, chờ đến lúc nào mà trên tivi con hổ cũng biến thành con thỏ, ba consẽ về, nhanh lắm sắp đến rồi."
Lương Hoà mỉm cười, xoa đầu Cố Gia Giai, khuôn mặt côđăm chiêu suy nghĩ. Tối qua anh gọi điện nói sẽ bay về trong ngày hôm nay, vậymà đến giờ vẫn chưa thấy, cô gọi điện thoại cũng không trả lời.
Lương Hoà trong lòng thấp thỏm, bữa cơm chiều ăn khôngngon, trên tivi tường thuật buổi liên hoan đêm cuối năm cô cũng không xem đượcchút nào, nụ cười cố gắng bày ra trước mặt hai con giờ này cũng trở thành gượnggạo. Hai đứa trẻ thấy mẹ không cười nói nữa thì đều ngoan ngoãn biết điều đếnngồi bên cạnh ông bà nội, không lại quấy rầy mẹ.
Cậu nhóc Cố Gia Niên đưa ánh mắt nhìn em, ý nói: Nămnào mẹ cũng vậy, ba chưa về mẹ sẽ không cười.
Cô bé Cố Gia Giai: Mẹ nhớ ba!
Cố Gia Niên: Ba hư quá, nămnào cũng làm mẹ buồn.
Cố Gia Giai: Em cũng nhớ ba!
Cố Gia Niên: Ừ, thật ra thìanh cũng nhớ ba!
Hai người bạn nhỏ vừa thống nhất chung quan điểm xong,một đôi tay mềm mại đã nắm lấy mỗi đứa một cánh tay, hai đôi mắt đen cùng nhìnvề phía Lương Hoà hỏi,: “Mẹ, năm nay vẫn không đợi ba sao?"
Lương Hoà che giấu cảm xúc không vui bày ra nụ cườivới các con: “Không cần đợi, trẻ con cần phải đi ngủ sớmđể sáng mai thức dậy sớm, ngoan nào."
Hai đứa trẻ bặm môi nhưng vẫn ngoan ngoãn theo mẹ đilên lầu.
Lũ trẻ vừa đắp chăn lại thì trong sân đã có ánh đèn xesáng lên, Cố Gia Giai và Cố Gia Niên nhìn thấy ánh sáng loé qua cửa sổ thì hứngthú phấn chấn bừng bừng nhảy ngay xuống giường. Lương Hoà chưa kịp ngăn lại haiđứa đã xỏ chân vào dép lê vụt chạy xuống lầu, cô đứng tại chỗ dậm chân bực bội,vội vàng cầm theo hai chiếc áo khoác đuổi theo các con.
Lương Hoà đi xuống tới đầu cầu thang đã nghe nhữngtiếng hoan hô từ ngoài cửa, hai đứa trẻ kích động huyên náo ầm ĩ, cô đứng ởchân cầu thàng, sống mũi cay cay. Cố gắng nén xuống cảm xúc, cô bước ra ngoài,thấy anh đang cúi lưng từ từ ngồi xuống, mỗi bên tay ôm một đứa, khuôn mặt trànđầy nụ cười, "Nào các bạn nhỏ, để ba xemcó cao có mập thêm tí nào không nhé?"
Hai đứa trẻ cười hì hì, dụi đầu vào trong lòng ngườicha. Anh mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú không giấu được vẻ mỏi mệt, Lương Hoà lặnglẽ bước đến gần, khoác lên người các con mỗi đứa một chiếc áo, xong việc rúttay về, lập tức bị anh nắm lấy.
Lương Hoà ngẩn người ra, muốn rụt tay lại, nhưng anhnắm rất chặt. Lương Hoà bặm miệng, nói nhỏ, "Anhcứ ôm con đi đã!"
"Vậy hãy nhìn anh đi!"
"Không nhìn!"Lương Hoà nguẩy đầu sang chỗ khác, anh nắm tay kéo xoay cô lại.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Lương Hoà đànhngẩng đầu, trừng mắt lườm anh.
Cố Hoài Ninh nhìn hai con nói với vẻ nghiêm túc, "Mẹgiận rồi làm sao bây giờ?" Anh dứt lời liếc nhìn cô, lậptức liền bị cô lườm thêm một lần nữa, "Thôi,mấy đứa đi xuống đi, để ba dỗ mẹ đã!" Nóixong anh thả hai đứa trẻ xuống đất thật.
Lương Hoà trừng mắt nhìn, "Anhđịnh làm gì?"
Cố Hoài Ninh cầm bàn tay lạnh cóng của cô, vẻ mặt thảnnhiên nói, "Hôn em một cái!"
"Không cần!"
Trả lời cô là một chiếc hôn trực tiếp dừng trên trán,trên hai má và cuối cùng dừng ở trên môi, "Chúcmừng năm mới!"
Cảm giác ấm áp khiến cho cô không thể kiên trì cứngrắn thêm nữa, đôi mắt bắt đầu ướt. Lương Hoà nghiêng đầu gục trên vai anh, mộtlát sau trấn tĩnh lại, cô nhẹ nhàng nói, "Chúc mừngnăm mới!"
Mãi mới dỗ được hai đứa trẻ hưng phấn trở lại giườngngủ, Lương Hoà nhìn đồng hồ,lúc này đã gần mười hai giờ đêm. Hai đứa trẻ nămnào cũng muốn cùng ba mẹ đón giao thừa, nhưng vì tuổi còn quá nhỏ nên chưa đếngiao thừa chúng đã gà gật ngủ lăn ra.
Tối nay lại còn xảy ra một chuyện nho nhỏ, Cố Gia Giailâu không gặp ba nên cứ ôm chặt lấy cổ Cố Hoài Ninh không buông, miệng cươngquyết muốn ngủ với ba. Cố Gia Niên thấy thế cũng đòi theo, hai đứa quấn lấychân anh không rời, Lương Hoà nhìn cảnh đó lập tức lại bừng lên cảm giác mấtmát. Cái tình huống có ba quên mẹ này xảy ra ở nhà cô không chỉ một lần.
Vẻ mặt ỉu xìu của cô khiến anh mỉm cười, hai tay vỗ vỗmá các con, nói, "Tối hôm nay ba là củamẹ."
Lương Hoà mặt mũi đỏ bừng, hai đứa trẻ quay đầu nhìnnhau cười khanh khách, vô cùng ngoan ngoãn chạy về giường nằm tự giác kéo chăntrùm lên.
Thấy đôi mắt anh quay lại nhìn mình, Lương Hoà vộinói, "Tối nay em ngủ với các con."
Anh cười cười, "Các connói là muốn ngủ với ba cơ mà?"
"Vậy anh ngủ với chúng đi, em ngủ mộtmình."
Nói xong cô xoay người đi, nhưng chưa kịp ra khỏi cửaphòng cả người đã bị ôm ngang lấy. Lương Hoà thẹn quá hoá giận, chưa giãy dụađược mấy cái anh lại càng ôm chặt hơn, giọng anh trầm trầm mà ấm áp thở nhẹ bêntai, "Anh cũng vừa mới nói xong, đêm nay anh làcủa em."
Da mặt dày! Da mặt của anh quả thật là càng ngày càngdày! Cả người cô bỗng nhiên mềm nhũn ra, nụ hôn của anh từ lúc nào đã rơi xuốngbên tai cô, không biết là anh hôn tai, hay anh đã hôn mà hơi thở nồng ấm ấyvọng vào trong tai cô, xúc cảm nồng nàn khiến cả người cô run rẩy, vừa run vừaphẫn uất. Anh không chỉ da mặt dày, mà còn luôn tìm đúng điểm nhạy cảm của côđể ra tay, chỉ trong phút chốc đã khiến cô không thể chống cự buông giáp quyhàng. Lương Hoà nghiến răng, "Không được làm trước mặtcác con."
Cố Hoài Ninh cười cười, hôn cô thêm một cái xem nhưđáp ứng, nhanh chóng tắt đèn rồi cùng cô đi ra ngoài, trong bóng đêm chỉ cònlại hai người bạn nhỏ chong mắt nhìn nhau.
Cố Gia Niên: Sao mà năm nàoba cũng vậy nhỉ...
Cố Gia Giai: Cả mẹ nữa, nămnào cũng như vậy...
Cuối cùng hai người bạn nhỏ thống nhất đưa ra kết luậnchung: người lớn thật chả hiện đại gìcả, muốn hôn nhau thì cứ trực tiếp mà hôn nhau đi, cứ lén lén lút lút, thật làphiền phức!
Phòng bên cạnh điều hoà mở ra với nhiệt độ ấm áp, anhvào phòng liền ngồi vào ghế sô pha nhắm mắt,vẻ mỏi mệt, hoàn toàn không giốngvẻ cuồng nhiệt như vừa rồi. Lương Hoà biết anh thật sự rất mệt, công việc cuốinăm bận bịu đã đành, vội vàng đáp chuyến bay dài về đây, tới nơi còn phải dỗdành mẹ con cô, nghĩ vậy Lương Hoà mỉm cười, đi pha cho anh một ly trà nóng.
Đưa ly trà đến trước mặt thì anh mở mắt ra, Lương Hoànhìn thẳng vào mắt anh, thấy trong đôi mắt có hằn lên những tơ máu. Cô chua xóttrong lòng, định nói, đã bị anh ôm lấy, giọng anh khe khẽ bên tai cô như dụ dỗ:“Yên nào, để cho anh ôm một chút!"
"Mệt lắm sao?" Cô nhẹgiọng hỏi.
"Không sao!"
Nói dối. Lương Hoà bặm môi, đưa tay kéo lỏng cravatcủa anh ra. Cố Hoài Ninh hơi nhích lui lại, nâng cằm cô lên, chậm rãi hôn lênmôi cô.
Lương Hoà sửng sốt, đẩy anh ra, "Đangmệt mà, đi nghỉ sớm đi."
Anh không thèm để ý, dán sát lấy môi cô, nói, "Thếnày cũng là giải lao."
Hai người quấn quýt giằng co trong chốc lát, cuối cùngLương Hoà đành đầu hàng. Được rồi, cô thừa nhận, về phương diện nào đó, sự kiêntrì của cô chưa bao giờ có thể so sánh được với anh.
Trước khi sa vào chốn trầm luân, trong đầu Lương Hoàbỗng nhiên ý thức ra một vấn đề, nếu muốn tìm một từ để hình dung ngày đầu nămmới của cô, thì đó là -----------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]