Cũng giống như khi đến đây, Lương Hoà không có nhiềuhành lý để đóng gói mang về, một túi xách nho nhỏ, bên trong chỉ có vài bộquần áo và đồ dùng cá nhân, ít ỏi đến mức đáng thương.
Trương Hân dịch dịch lại gần Lương Hoà, mái tóc cô bétết thành hai bím, đội chiếc bịt tai hình gấu bông trông rất đáng yêu. Cô béngẩng đầu nhìn cô, hỏi, "Cô Lương, cô phải đi thậtsao?"
Lương Hoà vén mấy sợi tóc loà xoà trên trán cô bé, gậtđầu. Lâm Nhiên kéo Trương Hân ý bảo cô bé đứng sang bên cạnh, bà nhìnngó rồi xách mấy túi hành lý của Lương Hoà để lui ra một góc, hỏi cô, "Giờsắp Tết rồi, có thể mua được vé máy bay không?"
Lương Hoà nói, "Cháu đicùng với ba, không cần phải mua vé máy bay đâu ạ."
Lâm Nhiên nhìn cô, bà đánh giá sắc mặt Lương Hoà nhưngkhông phát hiện ra điều gì khác lạ, nhịn không được bà vẫn hỏi, "Saotự nhiên lại quyết định đột ngột như vậy? Không giận dỗi gì đấy chứ?"
Lương Hoà cười cười, ngẩng đầu lên nhìn đã thấy xe CốHoài Ninh vừa vòng vào trước cổng, dừng trước mặt mọi người. Cố Hoài Ninh vừaxuống xe Trương Hân liền lon ton chạy lại gần, anh cong ngón tay cốc lên đầu côbé một cái, cô bé mím miệng dỗi hờn, vốn định hỏi mấy câu lại nuốt trở về trongbụng.
Cố Hoài Ninh nhìn Lâm Nhiên và Lương Hoà, anh cúixuống vừa xách mấy túi hành lý của cô vừa nói, "Bavừa gọi điện nói là sẽ không qua đây, anh sẽ đưa em đến thẳng sân bayluôn."
Lương Hoà gật đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-anh-dong-chi-trung-ta/2522108/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.