Sáng hôm sau vừa ngủ dậy Lương Hoà đã nhận được điệnthoại của mẹ chồng. Cô vừa ngạc nhiên vừa khẩn trương trong lòng, một tay cầmđiện thoại một tay siết chặt bàn chải đánh răng, đứng giữa phòng khách nghe bànói chuyện.
Bà nói cũng không lâu lắm, chỉ hỏi tình trạng sức khoẻcủa Cố lão gia mấy hôm nay như thế nào, qua ý tứ của bà Lương Hoà mới biết mấyhôm trước khi đi ông không được khoẻ, đến đây vẫn mang thuốc theo để uống. Vậymà cô không biết gì hết. Nghĩ vậy Lương Hoà cảm thấy hơi xấu hổ, may mà mẹchồng không nói gì, bà chỉ dặn cô thỉnh thoảng nhắc ông uống thuốc đúnggiờ và giữ gìn sức khoẻ. Lương Hoà vâng vâng dạ dạ đáp lời.
Sau cùng, bà trầm ngâm một lát mới mở miệng hỏi, "SắpTết rồi, có nghỉ phép được vài ngày để về không con?"
Lại là vấn đề này nữa. Lương Hoà đứng thần ra suy nghĩxem nên trả lời bà như thế nào. Một điều lạ lùng là trước mặt ba chồng côhoàn toàn có thể vòng vo đánh trống lảng được, nhưng một khi đã gặp mẹ chồngthì cô lại không dám nói gì hết, chẳng nhẽ là sợ bà đến thế ư? Lương Hoà vừanghĩ vẩn vơ kiểm điểm bản thân vừa tìm lí do để thoái thác vấn đề bà vừa nêu,chưa kịp nói gì điện thoại đã bị Cố Hoài Ninh cầm đi, cô xoay người lại nhìn,anh đứng phía sau cô, cơ thể rắn chắc cao ráo, khuôn mặt vừa ngủ dậy trông đẹptrai vô cùng.
Cái cách anh đối phó với mẹ luôn không thay đổi, nóihai ba câu liền đã chuyển được đề tài câu chuyện, sau đó lại nói hai ba câu âncần thăm hỏi mẹ nữa là cúp điện thoại luôn. Cuối cùng anh vẫn không hề nhắc gìtới chuyện có về nhà ăn Tết hay không.
Lương Hoà buồn rầu nhìn chiếc di động vừa bị nhét trởlại vào tay, "Như vậy có sao không anh?Nhỡ mẹ lại tưởng là em không thích về nên để anh nói chuyện thì sao?" Mặc dùthật sự là khi anh lấy điện thoại đi cô cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Cố Hoài Ninh nhướn mày không trả lời, bắt đầu nhìngương cạo râu. Lương Hoà liếc mắt nhìn anh, giữa thời tiết mùa đông lạnh lẽonhư thế này vậy mà anh chỉ mặc có chiếc áo ba lỗ trắng, không tay, cổ sâu lộ ravòm ngực rắn chắc cường tráng, bọt cạo râu bôi đầy trên cằm và miệng, nhìn cóvẻ buồn cười. Những hình ảnh trên đập vào trong mắt Lương Hoà, trong cô bừnglên một ý nghĩ, ừm, trông rất đẹp mắt, nhịn không được Lương Hoà bắt đầusuy nghĩ lan man.
Cạo xong râu Cố Hoài Ninh mới mở miệng nói, "Chuyệnnày anh nói thì tốt hơn." Dạo gầnđây công việc của anh đang không thuận lợi, không thể tuỳ ý đi đâu xa, thứ hailà, anh không muốn mẹ mình cứ đem chuyện này ra để làm Lương Hoà khó xử.
Nghe anh nói như vậy Lương Hoà cũng thấy có lý, khilấy nước chuẩn bị đánh răng đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô ngẩng đầu lên nhìnvào trong gương hỏi anh, "Nhưng mà, tại sao anh lạimuốn ở đây không muốn về thành phố C?"
Động tác lau mặt của anh hơi ngừng lại, sau khi laumặt xong biểu tình lại vẫn như lúc ban đầu, đôi mắt nhìn Lương Hoà hơi cườicười. Anh quệt kem đánh răng vào bàn chải, đưa cho cô xong lại còn nhéo mặt cômột chút, nói, "Đánh răng đi, lúc nào cóthời gian rảnh rỗi anh đưa em đến một chỗ, lúc đó em sẽ biết ngay."
Lại không nói. Lương Hoà mím môi, buồn bực nhìn gươngđánh răng, thấy anh mặc quân phục vào cầm áo khoác đi từ phòng ngủ ra lại hỏi, "Anhđi ra ngoài hả?"
"Ừ, anh đến gặp ba một lát, sau đócùng chú Hai lên Sư bộ có việc."
"Vậy à." LươngHoà bỗng nhiên nhớ tới chuyện mẹ chồng nhắc, vội vàng nói thêm, "Vậyanh nhớ nhắc ba uống thuốc nhé, mẹ nói dạo này ba không được khoẻ đâu."
Cố Hoài Ninh hơi nhíu mày, gật gật đầu, sau lại nghĩcô không nhìn thấy nên anh "Ừm" mộttiếng, cầm áo khoác đi ra ngoài.
o----------------o
Xe vừa dừng ở cửa Đoàn bộ, Cố Hoài Ninh chưa kịp đivào văn phòng đã thấy Cao Vịnh Quân đứng đợi sẵn ở cửa từ lúc nào. Anh kinhngạc đi tới, cười cười mở cửa.
"Mới sáng sớm mà đã đứng gácsao?"
Anh vui vẻ đùa một câu, nhưng Cao Vịnh Quân sắc mặtvẫn không thả lỏng chút nào, sau khi vào phòng vẫn đứng đấy, mãi tới khi CốHoài Ninh nhắc thì mới ngồi xuống ghế, im lặng một lát sau mới nói, "Độitrưởng, người hôm qua là vợ anh hả?"
"Ừ." Cố HoàiNinh gật đầu thừa nhận, lại nói luôn,"Chuyện này đừngnói cho cô ấy biết vội, sẽ giải quyết xong nhanh thôi, cậu cũng đừng nghĩ nhiềuquá."
Cao Vịnh Quân cúi đầu không trả lời. Trong lòng anhcảm thấy rất thẹn với Cố Hoài Ninh. Anh vốn ở Doanh thông tin, có một lần đơnvị mở cuộc thi kỹ thuật, sau khi bình xét xong anh được xếp thứ nhất. Thời giansau đó Cố Hoài Ninh luôn có ý bồi dưỡng và đề bạt anh. Thực tế mà nói anh có vịtrí ngày hôm nay thì công của Cố Hoài Ninh không phải nhỏ. Chuyện xảy ra lầnnày rõ ràng là có kẻ vu oan hãm hại, chuyện này tuy không có chứng cớ để chứngminh, nhưng Cao Vịnh Quân không thẹn với lương tâm mình. Chỉ có điều lại dâydưa cả đến Cố Hoài Ninh, cho nên trong lòng anh băn khoăn không thoải mái.
"Đội trưởng, hay là chuyện này anhđừng xen vào, cấp trên xử phạt thì cứ xử phạt đi, tôi nhận là được." Anhnghĩ, cùng lắm thì chuyển nghề chạy lấy người, dù sao mình cũng có năng lực cókỹ thuật, không lo không có cơm ăn, chỉ có điều không cam lòng mà thôi.
Cố Hoài Ninh nghe vậy thì biến sắc mặt, "Chuyệnnày không đơn giản như cậu nghĩ đâu, thành thật nói cho tôi biết, trong chuyệnnày cậu có dính dáng chút nào không?"
Trong đầu Cao Vịnh Quân ong một tiếng, vội vàng camđoan, "Không có, tuyệt đối không dính dáng gìhết."
"Vậy thì được." Sắc mặtCố Hoài Ninh giãn ra, cuối cùng còn nở nụ cười nói, "Chuyệnnày cậu không cần quan tâm, làm gì thì cứ làm đi, tôi có kế hoạch rồi."
Anh nói như vậy không phải để an ủi Cao Vịnh Quân, màthật ra trong lòng anh đã tính sẵn. Dù sao cũng có hai đại thần đang ở đây. CốHoài Ninh thong thả đi về phía nhà khách đơn vị, đến trước cửa phòng ba mìnhthì nghe thấy có tiếng ho từ bên trong truyền ra, anh đẩy cửa bước vào, trongphòng khói thuốc mờ mịt lượn lờ. Cố Hoài Ninh nhịn không được cũng ho lên mấytiếng, thấy ông đang hút thuốc, nhìn vẻ mặt đường như đang rất vui.
Cố Hoài Ninh cười khẽ, gõ tay lên cánh cửa nhắc ông,"Mấyhôm nay ba không uống thuốc mà chuyển sang hút thuốc rồi sao?"
Ba anh liếc mắt nhìn anh, bình tĩnh nói: “Hútmấy điếu giải lao."
Cố Hoài Ninh hỏi, "Chú Haiđâu rồi ba?"
"Vừa mới bảo là lát nữa mới tới, đếnlúc đó con lái xe đưa chú ấy về nhé, nhân tiện đi ăn cơm, gặp luôn vài người.Đừng có không vui, ba không ra mặt đâu."
Cố Hoài Ninh bật cười, ba anh vẫn còn xem anh như mộtđứa bé sao. Anh từng trải bao nhiêu năm ở đơn vị như vậy chẳng nhẽ không biếtnên xử sự như thế nào hay sao. Anh nhớ lại lúc vừa mới nhập ngũ, bởi vì khôngai biết hoàn cảnh gia đình anh nên bị phân tới một địa phương rất heo hút đểrèn luyện. Lúc chú Hai biết chuyện muốn điều Cố Hoài Ninh đi chỗ khác liền bịanh cự tuyệt. Sau chú Hai tìm năm lần bảy lượt nhắc tới chuyện này, anh tứcgiận phát cáu lên ông mới nói, thật ra là ba anh sợ con trai mình chịukhổ, tuy rằng khi anh nói nhập ngũ ông bình thản mặc kệ không nói gì, nhưngtrong lòng người cha nào chẳng thương con, lo lắng cho con mình.
o---------------o
Lúc Diệp Vận Đồng gọi điện thoại tới Lương Hoà đangdạy tiếng Anh cho Trương Hân. Thời gian này tuy đang nghỉ đông, nhưng TrươngHân là học sinh mới chuyển trường, lúc nhập học chắc chắn sẽ có bài thi kiểmtra. Cô bé từ nhỏ đã không thích học tiếng Anh, thành tích môn này kém tới mứcLương Hoà thở dài. Vậy mà lại luôn may mắn vừa đủ tiêu chuẩn để vượt qua mấybài kiểm tra, điểm trung bình chỉ du di ở khoảng trên dưới 60, điều này khiếnLâm Nhiên rất lo lắng. Ngược lại cô bé tỏ vẻ không làm sao cả, theo cách nóicủa Trương Hân thì, lớn lên con không đi nước ngoài, cần gì phải học giỏi tiếngAnh. Nhưng vì cuộc thi trước mắt, cho nên không thể không học thêm một chút.
"Dạo này cháu bận gì vậy, sao khôngđến nhà chơi?"
Lương Hoà liếc mắt nhìn Trương Hân đang phụng phịu làmbài tập Tiếng Anh, nói, "Đang giúp một cô bé học bổ túctiếng Anh, nên không có thời gian ạ."
Diệp Vận Đồng bật cười, "Mấycái việc dạy học này nên giao cho Dĩ Trinh mới đúng chứ, hay là cháu đưa đứa béấy đến đây, tiện thể dì đưa lại mấy tấm ảnh kia luôn."
Lương Hoà chưa kịp trả lời tay áo đã bị Trương Hân túmlấy kéo kéo, đôi mắt cô bé đầy vẻ chờ đợi. Mấy ngày nay cô bé bị cô kềm kẹptrong đống bài tập suốt, có lẽ đã buồn chán rồi. Nghĩ vậy nên Lương Hoà đồng ývới Diệp Vận Đồng.
Khi Trương Hân nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp trong sânvườn nhà Diệp lão nhịn không được liền oa oa kêu ầm lên, Lương Hoà cười cười sờđầu cô bé, chưa kịp nói lại nghe thấy tiếng kinh hô của Trương Hân, cô nhìnlên, tưởng gì hoá ra là Diệp Dĩ Trinh.
Anh ta mặc chiếc áo len màu xám, dáng vẻ nhàn nhã đúthai tay trong túi quần dài, nhìn hai người mỉm cười ôn hoà. Lương Hoà sờ sờ đầuTrương Hân, biết con bé lại bắt đầu "mê trai đẹp".
Diệp Vận Đồng ở thành phố B đã lâu, cho nên chị cũngbiết Trương chính uỷ. Gặp Trương Hân là con của ông nên rất thân thiết với côbé, lấy bánh cho cô bé ăn rồi đưa cả Trương Hân cùng đống sách bài tập giao lạicho Diệp Dĩ Trinh. Diệp Dĩ Trinh không nói gì, dắt tay Trương Hân vào trong thưphòng.
Cô bé hẳn là rất vui vẻ. Lương Hoà thầm nghĩ, bởi vìthấy Trương Hân vừa đi vừa xoay đầu lại nháy nháy mắt với cô.
Diệp Vận Đồng cười nói, "Cònnhỏ tuổi thật tốt, không chỉ không biết buồn bã u sầu, một việc nhỏ như vậycũng có thể vui vẻ cả buổi."
Lương Hoà cười, cầm tập ảnh Diệp Vận Đồng đưa cho cô,bỏ vào trong túi xách.
"Ông cụ.. sức khoẻ thế nào rồiạ?" Chần chừ một lát cô hỏi.
Diệp Vận Đồng uống một ngụm trà, thong thả nói, "Cũngổn rồi, vài hôm nữa là có thể xuất viện. Bác sĩ nói cần để quan sát thêm ítlâu, nên vẫn giữ lại trong bệnh viện, vì thế nên bây giờ ông cụ rất tứcgiận."
Lương Hoà mím môi cười, thấy Diệp Vận Đồng nhìn cô cóvẻ suy nghĩ liền hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Diệp Vận Đồng cười lắc đầu, "Dìkhông có ấn tượng gì về mẹ mình cả, mấy hôm nay cứ xem đi xem lại ảnh của bà,bây giờ nhìn cháu, quả thật là hai người rất giống nhau."
Câu này Lương Hoà từng được nghe rất nhiều người nói,bởi vì khi còn trẻ bà ngoại rất đẹp, cho nên khi được khen giống bà thì cô rấtvui vẻ, nhưng hiện tại nghe một người con gái khác của bà nói như vậy, cô lạicó cảm giác rất phức tạp.
"Dì đã từng nói dì hận bà ấy đúngkhông? Tuy rằng thời gian lâu rồi, tuy rằng bao nhiêu năm qua đi cảm giác đócũng đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn còn có những vương vấn,không tránh được." Chị ngừng một chút rồinói tiếp, "Trước đây mỗi khi rảnh rỗi, ôngvẫn nói với dì về bà. Ông nói, khi đó không phải bà cố ý muốn bỏ dì ở lại, màlà do ông khẩn cầu bà, khẩn cầu để lại một đứa con gái cho ông, cho nên bà mớikhông đưa dì đi."
Lương Hoà kinh ngạc.
Diệp Vận Đồng cười khổ nói tiếp, "Lúcđó dì nghĩ cái gì vậy chứ? Cứ băn khoăn nghĩ rằng mình không được mẹ yêu thươngnên mới bị bỏ lại, mà chưa từng đoán được hoá ra chuyện là như thế này. LươngHoà, cho dì biết.. bà ngoại.. sống có vui không?"
Lương Hoà muốn nói, nhưng lòng cô đau tới mức khó cóthể mở miệng được. Bà ngoại sống có vui không ư? Sau khi bỏ đi bà ngoại vẫnsống một mình nuôi con, không lấy ai, cũng không quen người nào, cô độc suốtquãng đời còn lại. Còn cả mẹ cô nữa, cả đời đa nghi, không tin đàn ông, cho đếnlúc cuối cuộc đời khi kết thúc sinh mệnh mình trong lần tai nạn xe hơi đó, mẹvẫn không tin. Vậy mà vui vẻ hạnh phúc sao? Lương Hoà đột nhiên cảm thấy khôngchịu đựng được nữa, không tiếp tục được nữa, cô đứng bật dậy, hít một hơi nói, "Chúngta.. chúng ta không nói chuyện này có được không?"
Phản ứng của Lương Hoà làm Diệp Vận Đồng kinh ngạc,nhưng qua đó chị có thể biết được đáp án mà cô không nói ra, chị thở dài vỗ vỗlưng Lương Hoà nói, "Được rồi, chúng ta khôngnói.. không nói.."
o---------------o
Diệp Vận Đồng kiên trì giữ hai người ở lại ăn cơmtrưa, Lương Hoà cự tuyệt không được. Thừa dịp Diệp Vận Đồng nấu cơm trong bếpLương Hoà vào thư phòng xem Trương Hân học bài. Không biết kỹ thuật giảng bàicủa giáo sư Diệp như thế nào, với con người phóng khoáng như anh ta, có lẽ họctrò cũng sẽ không đến mức quá vất vả.
Trong lòng Lương Hoà than thở như vậy, khi đẩy cửa ranhìn thấy tình huống bên trong cô hơi kinh ngạc. Trương Hân đang ngồi đọctruyện mà Diệp Dĩ Trinh thì ngồi bên cạnh đọc sách, trên mặt đeo cặp kính mắt,quả thật là rất có dáng dấp của một thầy giáo. Lương Hoà cười định đóng cửa luira thì bị Trương Hân lơ đãng nhìn thấy, hô lên, "CôLương".
Diệp Dĩ Trinh ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt cười cười.Lương Hoà bất đắc dĩ đành đi vào, vờ nghiêm túc lật dở sách bài tập của TrươngHân, hỏi, "Làm bài tập xong chưa? Cảmấy câu phiên dịch nữa, đã viết hết chưa vậy?"
Cô bé nhún nhún vai, "Viếtxong lâu rồi ạ, lỗi cũng sửa xong rồi, chú Dĩ Trinh dạy dễ hiểu hơn cô."
Lương Hoà nghe vậy thì bực mình, ngược lại Diệp DĩTrinh cười ha ha vỗ vỗ đầu cô bé, ra hiệu cho cô bé đi chơi. Trương Hân vui vẻnhảy chân sáo ra khỏi phòng, Lương Hoà nhìn theo dở khóc dở cười.
Cô không hiểu rõ về Diệp Dĩ Trinh, chỉ có cảm nhậnrằng anh ta cũng thuộc tuýp người giống như Cố Hoài Ninh. Vì thế nên trước mặtanh ta tự nhiên Lương Hoà cảm thấy yếu thế hơn cũng không có gì là lạ. Diệp DĩTrinh lại dường như không cảm thấy gì, bình tĩnh ngồi trên sô pha xem tư liệutrên tay, lúc ngẩng đầu nhìn cô, anh cười cười.
"Cười cái gì chứ?"
"Tôi nghĩ, cô và Hoài Ninh đến đượcvới nhau, quá trình hẳn là rất kỳ diệu." Thấyánh mắt cô sáng lên, anh nói tiếp, "Ý tôi làHoài Ninh rất soi mói kĩ tính."
Lương Hoà im im, trả lời, "Anhấy từng nói, thay vì đi tìm một người tốt, không bằng cùng một người sống tốthơn."Có lẽ là ý tứ này, cô không nghĩ sai đâu nhỉ?
Vào buổi chiều tuyết bắt đầu rơi nhẹ. Lương Hoà mặc kệtuyết rơi kéo Trương Hân đi bộ về nhà, đường đi tuy không gần lắm, nhưng cô béthích tuyết, vừa đi vừa chơi hào hứng không cảm thấy mệt chút nào. Khi đến nhàthì Lâm Nhiên cũng vừa đi ra từ nhà trẻ trong viện. Hôm nay là ngày cuối cùngtrong năm, cho nên mọi người tan việc về sớm hơn mọi ngày.
Lâm Nhiên nhìn thấy hai cô cháu lạnh tới mức mặt đỏhồng lên thì xót ruột, vội vàng kéo vào nhà, nhét vào tay mỗi người một ly trànóng.
Lâm Nhiên cười, "Chỉ làmấy việc vặt vãnh thôi mà, tính gì đâu." Nóixong liền bảo Trương Hân về phòng học bài, cô bé phụng phịu không tình nguyện,nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của mẹ đành bưng ly trà đi vào phòng.
Chờ con gái đóng cửa lại rồi Lâm Nhiên mới nói, "HoàHoà, chuyện của Cố đoàn trưởng giải quyết thế nào rồi?"
"Chuyện gì ạ?" LươngHoà cầm ly trà trên tay, không hiểu hỏi lại.
Lâm Nhiên nói vội vàng, "Cònchuyện gì nữa, mấy hôm nay trong viện đều bàn tán xôn xao cả lên, mấy nhà khácbiết chúng ta ở gần nhau, lúc đưa con đến trường đều hỏi thăm, cô đành phải ừhữ cho qua chuyện. Chuyện điều tra kia kìa, đã giải quyết rõ ràng chưa?"
Ly trà trên tay Lương Hoà rơi "choang" mộttiếng xuống sàn, Lâm Nhiên nhìn xuống đất, lại nhìn lên, thấy mặt Lương Hoà táinhợt mới e dè hỏi thật cẩn thận, "Cháu..cháu không biết sao?"
Lương Hoà gượng gạo miễn cưỡng nở ra một nụ cười, chuaxót vô cùng, "Vâng, cháu không biết gì cả."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]