Nhạc Khải đi rồi trong văn phòng còn lại hai người, CốHoài Ninh hơi nhíu mày nói với Triệu Kiền Hoà, "Hômnay cậu làm sao thế hả, làm gì mà giận dữ tới mức đó?"
Triệu Kiền Hoà chửi thề một câu, "Conmẹ nó, đã xui xẻo còn gặp chuyện phiền toái, làm ông càng bực thêm." Dừnglại một chút, anh nghẹo đầu nhìn Cố Hoài Ninh, cười gian manh, "Này,ban nãy gọi điện thoại tới có cắt ngang chuyện tốt của cậu không đấy? Chăn êmnệm ấm người đẹp thơm tho chờ ở nhà phải không?"
Anh vừa dứt lời đã bị Cố Hoài Ninh lừ mắt một cái, "Thìra cậu cũng biết, tưởng cậu không biết chứ." Một câubao hàm bao nhiêu ý nghĩa sâu sắc thâm thuý khiến cho Triệu Kiền Hoà nghẹn lời,vô cùng tổn thương, tự ti ảo não. Anh cầm mũ dằn lên đầu đứng bật dậy đi nhanhra ngoài. Mẹ kiếp, ông đây không có vợ chẳng nhẽ trêu một chút cũng không đượcsao?
Cố Hoài Ninh thấy vẻ mặt ghen tị của bạn thì cười khẽ,trí óc lại không kìm chế được nghĩ về câu nói vừa rồi, chăn ấm nệm êm người đẹpthơm tho? Anh vốn vô cùng muốn hưởng thụ điều đó, nhưng hiện tại với tình trạngbây giờ thì chưa thể được. Còn một đống việc trước mắt cần giải quyết, có vợ màkhông được ôm, tình cảnh như vậy mà cũng có người hâm mộ thì thật là hết chỗnói.
o-----------------o
Sáng hôm sau Lương Hoà bị một cuộc điện thoại làm giậtmình tỉnh giấc. Cả đêm cô trằn trọc nghĩ ngợi mãi tới rạng sáng mệt mỏi quá mớingủ thiếp đi, bây giờ dậy mắt mở không nổi. Thở dài, Lương Hoà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-anh-dong-chi-trung-ta/2522091/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.