Chương trước
Chương sau
Vào ban đêm thành phố B có rất ít người qua lại trênđường. Cố Hoài Ninh lái xe rất nhanh, lúc về đến cổng viện thấy trên cánh cổnglớn đã treo một đôi đèn lồng đỏ, hai bên cánh cửa còn dán chữ Hỉ và câu đối đónmừng năm mới. Nhìn thấy mấy thứ này Cố Hoài Ninh mới nhớ ra ngày mai đã là nămmới rồi. Đêm đã khuya, cổng viện cũng đã đóng, Cố Hoài Ninh đè còi bấm hai cái,phòng trực ban lập tức có người ra mở cửa. Hai chiến sĩ trẻ nhét qua cửa kínhxe mấy viên đường vào tay anh rồi nghiêm cẩn giơ tay hành lễ, nói với hai ngườimấy câu chúc mừng.

Suốt đoạn đường về hai người đều im lặng không nóichuyện, giờ gặp mấy chiến sĩ vẻ mặt tươi cười vui vẻ thì không khí thoải máikhông ít. Cố Hoài Ninh nhìn nhìn mấy viên đường trong tay, nhếch miệng cườikhẽ. Anh cám ơn mấy ngươì lính rồi nhanh chóng lái xe vào trong.

Trong xe mở điều hoà nên không khí rất ấm áp. Ngừng xexong anh vẫn không mở cửa xuống mà cầm lấy một viên đường, đặt giữa lòng bàntay đưa ra trước mặt Lương Hoà.

Lương Hoà ngẩng đầu, yên lặng nhìn anh, rồi lại cúixuống nhìn viên đường, viên đường nhỏ bé đặt giữa lòng bàn tay to rộng của anhtrông rất buồn cười. Nhưng mặt anh đầy vẻ nghiêm túc, và dịu dàng, khiến lòngcô ấm áp. Cô cầm lấy bóc lớp giấy bọc ra, chậm rãi bỏ vào miệng. Một mùi bơthơm dịu ngọt ngào quét qua đầu lưỡi.

Vào buổi đêm trời rất lạnh, trong phòng điều hoà chưađủ ấm, Lương Hoà vội vàng đi xả nước nóng để tắm. Khi ngâm mình trong bồn nướcấm rồi cảm giác của cô mới thư thái một chút, đầu óc cũng không còn suy nghĩrối bời nữa, không biết có phải vì viên đường ngọt ngào kia hay không.

Lúc đi ra ngoài Cố Hoài Ninh vừa mới nghe xong mộtcuộc điện thoại, nghe tiếng cô mở cửa anh quay đầu lại nhìn, vẫn còn nhíu màyvì cuộc nói chuyện vừa rồi. Lương Hoà vội vàng hỏi: “Saovậy? Có chuyện gì vậy anh.. Diệp lão.. ông ấy.."

Anh xoa trán, ôm vai cô nói "Khôngcó chuyện gì hết, em đừng lo"

Lương Hoà khẽ thở phào một hơi, cảm giác khẩn trươngcũng tan biến dần. Cô cúi đầu vâng khẽ một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.

Anh cầm lấy chiếc khăn trong tay Lương Hoà lau tóc chocô. Tóc cô rất mềm, nhưng mỗi lần gội đầu xong cô toàn lau lung tung cho nên dễrối, bây giờ mái tóc vào trong tay anh, có vẻ vô cùng ngoan ngoãn dễ bảo. Anhkhông làm thì thôi, đã làm thì luôn luôn làm rất hoàn hảo, cho dù việc nhỏ hayviệc lớn. Lương Hoà nhìn anh qua làn tóc, chỉ có thể thấy những ngón tay thondài kia đang vuốt lên từng sợi tóc cô, cho tới khi chúng suôn trở lại.

"Ngày hôm đó anh đang làm gìvậy?" Cô bỗng nhiên hỏi.

"Gì em?"

"Lần đầu tiên lúc chúng ta gặp nhauấy."

"À.." Anh hơihơi nhíu mày.

Lương Hoà thở dài, giọng rầu rĩ "Lúcở trong bệnh viện, anh không nhớ sao?"

Cô cảm thấy bàn tay đang vuốt tóc trên đầu mình hơidừng một chút, ngẩng lên nhìn đã lại thấy anh khôi phục như cũ, giọng nói trầmấm truyền xuống từ đỉnh đầu cô một cách chậm rãi "Saocó thể không nhớ được, khi đó anh đến thăm đồng đội."Anh lại lấy máy sấy tóc cho cô, lúc rút chiếc khăn lau đi đã thấy mắt cô ửng đỏ.

"Hôm đó bà ngoại em vừa mới qua đời,ba mẹ cũng đã mất, một mình em.. không biết phải làm sao. May mắn.. maymắn..cuối cùng đã gặp anh." Dáng vẻbi thương của cô khi nhớ lại những chuyện đó khiến anh không đành lòng. Lúc nàyanh biết cô đang rất rối bời, khoé miệng anh khẽ mấp máy, vươn tay ra nhẹ nhàngôm cô vào trong ngực.

Thời điểm đó anh giúp đỡ Lương Hoà xử lý mọi việc hậusự cho bà ngoại, cho đến lúc đưa tang hoả táng xong xuôi. Lương Hoà tưởng rằnganh không đến nơi hoả táng, nếu không chỉ cần cô lưu ý nhìn xung quanh một chútlà có thể thấy được chiếc xe Audi màu đen của anh đậu ở cách đó không xa. Anhngồi trong xe, vẫn nhìn đến lúc cuối cùng, khi cô cầm hũ tro cốt của bà ngoạivới khuôn mặt thẫn thờ.

Thật ra có một số việc cô vẫn không biết được, lần đầutiên hai người gặp nhau không phải ở bệnh viện, mà là trên một chuyến bay từLondon về Trung Quốc. Hai nơi này anh đi đi về về rất nhiều lần, nhưng ấn tượngsâu sắc nhất chính là trên chuyến bay lần đó.

Hồi đó anh cùng mấy người bạn vừa tham dự xong mộtcuộc họp mặt bạn học cũ. Sau khi tốt nghiệp và về nước đó là lần đầu tiên anhquay trở lại Anh, cùng chuyến bay về hôm đó còn có vài người bạn học cùngtrường Quân sự Sandhurst. Bởi vì chênh lệch múi giờ cộng thêm hội họp vui chơinên anh không được nghỉ ngơi thoải mái, lên máy bay anh liền dựa vào ghế mơmàng ngủ, vừa chợp mắt thì nghe có tiếng khóc nức nở rất kìm nén truyền vào bêntai.

Anh ngủ không sâu, nghe tiếng khóc liền tỉnh ngay lại,mở mắt nhìn người ngồi bên cạnh. Cô gái trẻ mặc chiếc váy màu trắng, đôi mắtkhép chặt như đang ngủ, miệng thì thào mấy câu vô nghĩa, anh nghe không rõ.Thấy tiếng nức nở của cô càng lúc càng lớn, anh đành lấy tay khẽ đẩy vai cô mộtcái. Nhìn bề ngoài không đoán ra được quốc tịch của cô, nên anh dùng tiếng Anh hỏicô có sao không.

Câu trả lời của cô hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của anh.Đôi mắt cô mở to, sửng sốt mờ mịt, nhìn thấy anh thì vội vàng cuống quýt đứngdậy xin lỗi, cứ lặp đi lặp lại: “Thật sự xin lỗi,thật sự xin lỗi, tôi chỉ là.. thật xin lỗi..", cứ lắpbắp mấy câu đó, nhưng anh cũng có thể hiểu được rõ ràng, nhẹ nhàng trấn an cô.

"Không sao, có lẽ cô gặp ác mộngthôi."

Cô đột nhiên im lặng, ngồi trên ghế không nói gì nữa.Xưa nay anh không phải là người hay chuyện, thấy cô bình tĩnh lại rồi thì lạingả người ra dựa vào ghế chuẩn bị ngủ tiếp, ngay vào lúc anh sắp ngủ, bên tailại vang lên giọng nói rất khẽ, giống như lầm bầm lầu bầu, cô nói "Nếunhư chỉ là một cơn ác mộng thì tốt quá rồi.. sẽ tốt biết bao.."

Lúc đó anh không nói gì thêm, nhưng dáng vẻ yếu đuốicủa cô làm anh không thể nào quên được. Cho tới khi vô tình gặp lại ở bệnhviện, cũng với dáng vẻ thất hồn lạc phách đó, cũng với vẻ bi thương khổ sở đó,anh không tốn chút sức lực và trí nhớ nào lập tức nhận ra cô ngay, vô cùng dễdàng để nhớ lại, khiến cho ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy kinh ngạc.

Hết thảy qua đi sau đó mọi việc cứ thế từ từ diễn ra,bọn họ kết hôn, qua những lần nói chuyện với nhau anh biết được, ba mẹ cô mớimất không lâu, thời gian mất cũng vào khoảng thời gian hai người gặp nhau lầnđầu tiên, chỉ cần nghĩ một chút anh liền có thể đoán được lần đó cô khóc vìchuyện gì. Cho nên sau này anh vẫn không nhắc tới lần gặp mặt nhau vội vàng đó.Bởi vì, cho dù như thế nào, cho dù cô muốn khoả lấp che giấu đi, đó đều lànhững điều đau đớn thống khổ mà cô không thể nào quên được. Kể cả bây giờ, khithấy cô rối rắm như thế này, tất nhiên anh sẽ không đời nào đem ra nhắc lại.

Một lát sau Cố Hoài Ninh hơi buông lỏng cô ra, "Đingủ trước đi, có chuyện gì chờ mai dậy rồi nói sau."

Rầu rĩ dựa vào ngực anh thêm một lát Lương Hoà mớingẩng đầu lên, đứng dậy vào phòng ngủ. Khi trông thấy căn phòng mới cô lại thởdài, hèn gì vừa vào phòng đã có cảm giác quen thuộc, máu mủ tương thông, đến cảsự yêu thích cũng có phần tương tự nhau. Nếu đó là dì của mình, vậy thì việccách biệt mấy chục năm qua là đã xảy ra chuyện gì?

Nghĩ tới đó trong lòng cô trở nên buồn phiền chán nảnlên, Lương Hoà rối rắm vò tóc, kéo chăn ra nằm vào trong. Cố Hoài Ninh đi vàolấy quần áo thấy dáng vẻ phiền muộn của cô thì cười nói: “Nếukhông ngủ được thì đi ra ngoài dạo một chút?"

"Không cần đâu." Cô đápkhẽ, thấy anh lấy quân phục mặc vào thì ngạc nhiên, "Muộnthế này rồi anh còn đi ra ngoài sao?"

"Ừ!" Anh rũmắt xuống cài cúc áo, "Ngủ một mình đượckhông?"

Trời ạ, cô đang có chuyện buồn rầu, lại còn ở nhà mớiphòng mới ngày đầu tiên phải ngủ một mình? Muộn thế này rồi anh còn có chuyệngì nữa? Lương Hoà muốn hỏi, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh đành nhịn xuống,chỉ dặn anh lái xe cẩn thận.

"Anh biết rồi."

Cùng với tiếng nói ấm áp là nụ hôn phủ trên trán cô,Lương Hoà quấn chăn ngồi trên giường nhìn theo anh, cho tới lúc nghe tiếng cửangoài khép lại mới biết trong phòng chỉ còn lại duy nhất một mình mình. Nhìnchằm chằm lên trần nhà, Lương Hoà nghĩ đêm nay cô chắc chắn sẽ mất ngủ.

o-------------o

Đã là mười hai giờ đêm, lính gác cổng ngoài doanh trạiKinh Sơn vừa đổi ca, cửa vừa mở đã có một chiếc xe đèn sáng loá vòng từ ngoàivào, tốc độ xe rất nhanh làm cho hai chiến sĩ gác sửng sốt, giật mình vội vàngchạy vào phòng trực ban nhìn camera theo dõi, khi thấy rõ biển số xe mới thờphào nhẹ nhõm.

"Này, mình nghe nói vợ của đội trưởngvừa mới tới, căn hộ bên viện kia cũng đã bài trí trang hoàng xong rồi, làm saođêm hôm khuya khoắt không có việc gì đội trưởng còn đến đây nhỉ?! Mình có nghethấy xảy ra chuyện gì đâu?"

Một người khác vừa hà hơi vừa sửa sửa lại đai lưng,nói"Hừ, xảy ra chuyện gì thì cho cậubiết đấy à? Đổi ca xong rồi thì nhanh đi về đi."

Phòng trực ban Đoàn bộ đèn vẫn còn sáng, liên lạc viênthấy Cố Hoài Ninh vào thì cuống quýt bật dậy đứng nghiêm chào, Cố Hoài Ninh gậtđầu, đi thẳng về văn phòng của mình. Trong văn phòng tham mưu trưởng Triệu KiềnHoà cùng đoàn phó Nhạc Khải đang ngồi đợi anh.

Trông thấy hai người Cố Hoài Ninh hơi sửng sốt, "Cóchuyện gì? Điện thoại cũng không nói rõ, còn gọi cả Nhạc Khải đến nữa? Nóiđi?"

"Không phải cả cậu cũng bị tôi"đào" đến sao?" TriệuKiền Hoà liếc anh một cái, bắt đầu nói vào vấn đề chính, "Vừanãy nhận được điện thoại của cấp trên, nói là có ba chiếc xe của chúng ta quệtvào xe dân trên đường cao tốc, tra biển số thì là xe của Đoàn bộ mình."

Không đợi anh nói hết, Nhạc Khải vội vàng cắt ngang,"Khôngthể nào, sắp đến Tết rồi, từ mấy hôm nay đã có quy định rất nghiêm khắc,bất kể xe nào ra ngoài đều cần phải có cấp trên phê chuẩn. Ai cả gan làm bậylàm loạn như vậy mà còn dám phóng trên đường cao tốc?"

"Tôi doạ cậu làm gì, điện thoại đãbáo tới các ngành liên quan trong Quân khu rồi, mẹ nó, không phải một cái mà làba cái, biển số xe rõ rành rành, lập tức có thể điều tra ra được là người củađơn vị nào, chỉ cần một cú điện thoại là lập tức có thể biết ngay."

Cố Hoài Ninh nghe đã hiểu đại khái, im lặng một látmới hỏi: “Lái xe cũng là người Đoàn bộ chúngta?"

Triệu Kiền Hoà vỗ bàn, nghiến răng nói: “Láixe là người địa phương mới to chuyện. Nếu như chuyện này bị phanh phui ra thìsự việc không phải nhỏ đâu."

Anh vừa dứt lời Cố Hoài Ninh đã biến sắc mặt. NhạcKhải là người từ dưới điều lên chưa được một năm nên không hiểu rõ, do dự hỏi, "Nếuđiều tra ra thì xử trí như thế nào?"

Triệu Kiền Hoà liếc mắt, hạ giọng xuống, "Chắcchắn là sẽ bị cấp trên xử phạt, nếu nghiêm trọng hơn thì bị giao cho ngành liênquan tiến hành xử lý, năm kia bộ phận trang thiết bị có một phó trưởng phòng,bởi vì bị điều tra ra việc ông ta buôn đi bán lại đồ quân dụng, ngay lậptức đã bị bãi miễn tất cả chức vụ, may mà có người quen ở cấp trên nênkhông bị đi tù, lúc đó ông ta chỉ còn cách rời quân đội chuyển nghề chạy lấyngười."

Nhạc Khải nghe xong thì đau đầu, "Cáibọn bảo vệ kia không biết nghĩ gì mà cho chúng nó lấy xe qua cửa, tự tìm cáichết rồi."

Cố Hoài Ninh cười khẩy, "Cậunói như vậy không đúng, bọn họ là phục tùng mệnh lệnh, cấp trên có lệnh thìtiểu binh phải thi hành. Điều tra cứ để cho bọn họ điều tra, đừng vội cho mọingười biết, biết nhiều náo động nhiều, ngăn chặn cũng không kịp."

Nhạc Khải đứng bật dậy đi ra ngoài thu xếp công việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.