Hôm sau Lương Hoà đi làm rất sớm, không ngờ Lý Gia cònđến sớm hơn. Điều hoà trong phòng để nhiệt độ cao, Lý Gia chỉ mặc mộtchiếc áo sơ mi màu xanh ngọc, lúc Lương Hoà vào phòng cô đang sắp xếp lại tàiliệu, thấy cô cũng chỉ cười nhẹ một cái, lại tiếp tục làm viêc.
"Chào buổi sáng." LươngHoà gật đầu chào.
Lý Gia ừ một tiếng, đôi mắt đẹp hơi loé lên ngẩng đầunhìn Lương Hoà hỏi: “Cô Lương, chuyện bên Húc Dương thế nàorồi, tôi nghe mọi người nói hình như gặp phiền phức hả?"
Lương Hoà đang dọn bàn thì dừng tay lại: “Khôngcó việc gì, sẽ giải quyết xong nhanh thôi."
Lý Gia cười như trút được gánh nặng, "Thậtra mấy hôm nay tôi cũng rất lo, lúc đó cô đưa bài viết tôi nhìn không kĩ, cầmxong thì trực tiếp nộp bài luôn. Không ngờ lại xảy ra chuyện này."
Lương Hoà nghe vậy thì nhíu mày lại, nhìn Lý Gia nói:“Lý Gia, tôi chưa mất trí đến mức như thế, tuy rằngthời gian này tôi bận nhiều việc thật nhưng nếu những chữ mình tự tay viết ramà tôi còn không nhớ thì còn có thể làm gì được nữa?"
Lý Gia cắn cắn môi, tỏ vẻ khó xử: “Cônói như vậy là có ý gì?"
Lương Hoà cười nhẹ: “Tôinói gì thì cô cũng hiểu mà, Lý Thiều phân công nhiệm vụ trừ tôi làm ra còn ailàm nữa cô và tôi đều biết rõ ràng."
Cô gái nghe vậy thì mặt biến sắc: “Ýcô là tôi hãm hại cô?"
Hãm hại? Lương Hoà nheo mắt, hỏi lại: “Tôicó nói như thế à?" Cô hơi nghiêng đầu, lạicười: “Thật ra nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-anh-dong-chi-trung-ta/2522073/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.