Nhưng mà bà đã gọi, cô không thể không đến.
Lương Hoà nhanh chóng làm nốt vài việc còn lại, dọndẹp trên bàn một chút rồi ra về. Gần nửa ngày không ra ngoài, không ngờ bây giờtuyết đã rơi rồi. Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, Lương Hoàkéo lại khăn quàng cổ cho ấm thêm một chút. Hôm nay cô mặc hơi ít quần áo,phong cách lại hỗn tạp, áo khoác ngoài màu nâu nhạt,bên trong mặc một chiếc áolen mỏng dài trùm qua hông, váy thì ngắn, ăn chơi không sợ thời tiết mà, mặcxinh đẹp như thế lại không ngờ trời có tuyết rơi, cô cảm thấy hơi lạnh. Khôngbiết với quần áo như thế này mẹ chồng cô lại nghĩ như thế nào đây.
Lối mòn lát đá đi qua khu vườn ở Cố viên đã phủ mộtlớp tuyết mỏng, giày cô giẫm lên nghe vang những tiếng ken két khe khẽ. LươngHoà nổi hứng thích thú đi vòng theo những miếng đá lót đường, vừa dạo chơi vừabình phục lại tâm trạng khẩn trương. Bỗng nhiên cửa lớn trong nhà mở ra, thímTrương cầm một cây chổi lau nhà từ trong đi ra, thấy cô đi vòng tròn xiêu xiêuvẹo vẹo ở trên sân, thím sửng sốt một chút rồi xì ra cười.
Thím Trương sống và làm việc ở Cố viên đã rất lâu,người trong nhà này ai cũng vẻ mặt nghiêm túc, tác phong thì cứng nhắc, từ ngàygặp cô gái với vẻ nhẹ nhàng, tính tình dịu ngoan như thế này, thím Trương cảmthấy cô giống như một dòng nước ấm lững lờ chảy mềm mại, cứ nhìn cô liềnthấy trong lòng ấm áp, rất giống cô con gái ngoan ngoãn hay vâng lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-anh-dong-chi-trung-ta/2522053/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.