Vầng trăng trong treo ở trong bầu trời đêm, bóng đêm mông lung mà u tĩnh. 
Hành lang yên ắng. 
Tần Hành hai tay để trên lan can, nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, hắn quay đầu, đối với Lâm Vu không lộ vẻ mặt gì. 
Dưới ánh trăng, hết lần này tới lần khác hắn đã cảm thấy gương mặt này quả thực rất đẹp mắt. 
Hắn nhíu nhíu mày, khàn giọng mở miệng, "Tóe nghe được một tin." 
Lâm Vu không hiểu, "Tjn gì?" 
Tần Hành giật khóe miệng một chút, "Có người nói, Thẩm Nghi Hành soái hơn tớ." 
Lâm Vu mắt sắc lạnh lẽo, trong mắt viết hai chữ -- nhàm chán. 
Chỉ là ngượng ngùng, mặt không có biểu hiện gì nhưng vẫn hơi đỏ. 
Tần Hành chú ý đến từng cái biểu lộ của cô, "Mà lời đó là cậu nói." 
Trong tai Lâm Vu đột nhiên ù ù một trận, nháy mắt có xấu hổ, lại có chút thất vọng. 
Coi mím khóe miệng nhưng chỉ chốc lát, tâm tình biến ảo, cuối cùng trả lời: "Là tớ nói." 
Tần Hành bị bộ dạng thản nhiên này của cô làm cho á khẩu. 
"Cậu thật sự cho rằng như vậy sao?" 
Lâm Vu gật gật đầu. 
Tần Hành trừng mắt nhìn cô, "Bởi vì Thẩm Nghi Hành đối cậu rất tốt?" 
"Không phải." 
Lâm Vu lưu loát nói ra. 
Trong bóng tối, nét mặt của hắn cũng trầm mấy phần. 
"Vậy là cậu cảm thấy tớ xấu xí?" 
Lâm Vu ngạc nhiên, hắn như vậy mà cũng để ý dung mạo của mình sao? 
"... Cũng không phải." 
Tần Hành hừ hừ, hắn cũng không phải là muốn tìm cô để chất vấn. 
Nhìn thấy đáy mắt cô lóe lên một cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-anh-bac-si-tan/69913/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.