[ Dịch: melbournje ]
***************
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh mà chiếu vào, lại chiếu vào trên mặt của thiếu niên kia, gương mặt tuấn dật đột nhiên lại tăng thêm mấy phần ôn hòa.
Đây là lần đầu tiên Lâm Vu biết có kiểu an ủi như thế này
Thời gian lúc này giống như đang dừng lại vậy.
Tần Hành nhìn chăm chú nhìn cô, trong một khoảng cách ngắn ngủi, hắn phát hiện, lông mi của Lâm Vu vừa dài lại còn cong, giống như trêu người vậy.
Lâm Vu nháy mắt mấy cái, "Cậu nói bài nào?"
Tần Hành biến sắc, "Cái này."
Lâm Vu xem xét một chút, "Toán học? Đây là đề Olympic."
Tần Hành: "... Tớ có một điểm mà nghĩ mãi không thông. Cậu giúp tớ tham khảo một chút nhé."
Lâm Vu vặn mi, "Tần Hành, cậu biết tớ chưa từng ôn qua toán Olympic."
Toán học của cô thành tích mặc dù cũng không tệ lắm, nhưng cùng so sánh với những này tham gia tranh tài cấp quốc gia mà nói, chênh lệch quá xa.
Tần Hành: "Đề Olympic không có khó như vậy, để tớ nói cho cậu nghe."
Lâm Vu gật gật đầu, kỳ thật cô đối áo số cũng tò mò.
Thẩm Nghi Đình quay đầu liền thấy hai người cúi đầu thảo luận, ánh mắt cô dừng lại mấy giây.
"Lâm Vu thật rất lợi hại."
Thẩm Nghi Đình thu tầm mắt lại, "Cậu cùng cậu ấy ở một ký túc xá, bình thường cậu ấy hay làm những gì?"
Trần Đồng: "Cậu ấy mỗi ngày đều là người về trễ nhất, cũng là người dậy sớm nhất giường. Cậu ấy là người mà tớ thấy có cố gắng nhất."
Thẩm Nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-anh-bac-si-tan/69910/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.