Thời gian truyền nước biển dài dằng dặc, trong lúc này Lộ Dĩ Nịnh vẫn luôn thiếp đi.
Mà Trình Tinh Lâm vẫn cứ trông chừng cô như thế, đợi đến lúc cần thay bình thuốc lại nhẹ giọng gọi y tá đến.
Sau khi truyền dịch xong thì trời cũng đã sắp sáng.
Trình Tinh Lâm bảo y tá tháo kim truyền giúp cô xong thì nhẹ nhàng ôm cô lên rồi lái xe quay về căn hộ mà cô đang ở.
Anh đã nhớ mật khẩu sau khi cô lén nhập một lần đêm qua rồi, sau khi vào được anh liền đặt người lên chiếc giường bên trong phòng ngủ.
Anh giúp cô cởi áo khoác và đắp kín chăn bông lên rồi tựa nửa người vào cạnh giường nhìn cô.
Anh nhìn gương mặt ấy của cô từ hôm qua đến giờ mãi mà vẫn không chán.
Cô gái khép đôi mắt lại, ngủ say vô cùng. Tư thế ngủ của cô từ khi nằm lên giường tới giờ vẫn chưa từng nhúc nhích, rất yên tĩnh.
Ngũ quan của cô vừa xinh đẹp lại trắng nõn, dung nhan dịu dàng thanh tú, hàng mi thật dài tạo thành cái bóng hình vòng cung bên dưới mi mắt.
Một gương mặt ngoan ngoãn, bình yên.
Đây là người con gái mà mà anh đã nhung nhớ suốt năm năm.
Đến nay cuối cùng cũng được thỏa mãn như mong muốn rồi.
Ánh mắt của Trình Tinh Lâm rơi trên bờ môi nhạt màu của cô, đôi đồng tử đen như mực trở nên thâm thúy hơn nhiều và ánh mắt cũng dần dần sâu sắc hơn.
Hầu kết của anh chuyển động lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chanh-xanh/3511904/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.