Lộ Dĩ Nịnh uống thuốc cảm xong đi ngủ, đêm nay cô ngủ vô cùng ngon.
Sáng sớm, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô nhìn tên danh bạ, không có tên mà chỉ là một chữ số xa lạ.
Lộ Dĩ Nịnh nhấn nghe, bên kia là một giọng nữ quen thuộc: “Lộ Dĩ Nịnh, tôi là Lăng Tịch.”
“Bây giờ cậu có thể về Tân Thành một chuyến không?”
Trong giọng cô ấy mang theo vài phần cầu xin nức nở.
Lộ Dĩ Nịnh xoay người xuống giường, chớp mắt, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Lăng Tịch nói trọng điểm: “Có một cô bé muốn gặp mặt cậu lần cuối.”
Gặp mặt lần cuối.
Sau khi nghe xong, cô bảo chú Chu đưa cô đến Tân Thành ngay lập tức.
Trên đường đi, Lăng Tịch giải thích cặn kẽ với cô.
“Có phải lúc ba năm trước cậu có đến Lộc Thành thi đấu gặp một cô bé trốn ra khỏi bệnh viện để đến cửa hàng nhạc cụ phải không?”
“Em ấy tên là Tình Tình, là bệnh nhân mắc bệnh ung thư máu.”
“Lúc bà nội tôi còn nằm viện, có lần tôi đến Tân Thành để thăm bà thì gặp cô bé ấy ngồi trên xe lăn, trong tay con bé là ảnh chụp cậu đang chơi đàn Cello.”
“Tôi nói chuyện với con bé mới biết nó là fan cậu. Sau này tôi thường đến thăm nó mỗi lúc đi thăm bà nội, con bé mắc bệnh ung thư máu. Vẫn luôn trị liệu trong bệnh viện nhưng không tìm được phương pháp cấy ghép phù hợp. “
“Nhưng hai tháng trước bệnh tình của con bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chanh-xanh/3511882/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.