Lâm Kiều vừa mới phát sóng thì Giang Tự đã nhận được thông báo.
Trò chơi trong tay chẳng mấy chốc đã không còn thú vị nữa, Giang Tự dùng ngón nghề giả chết lặng lẽ dùng máy tính mở phòng phát sóng trực tiếp của Lâm Kiều, sau đó giả vờ như đang xem màn đạn, mắt cứ không ngừng liếc về phía màn hình.
Đèn trắng nhu hòa được bật lên ở phòng cho khách, những sắc vàng trên giấy dán tường phản chiếu nhẹ nhàng dưới ánh đèn tạo nên cảm giác lung linh rực rỡ, khiến khí chất vốn luôn mềm mỏng của Lâm Kiều cũng nổi bật hẳn lên.
Anh và nhân viên thiết kế đã thử rất nhiều lần, mọi thứ giống hệt như trong tưởng tượng, hoàn hảo đến mức không có chỗ nào để chê.
Anh thấy rất ngầu, nhưng không biết Lâm Kiều có thích nó không nữa.
Sự thấp thỏm cứ một tăng trong khi phải chờ đợi, Giang Tự thấy Lâm Kiều vẫn im lặng trước màn hình, sau đó lập tức tắt cameras đi, Lâm Kiều không hó hé lời nào, trực tiếp bắt đầu trò chơi.
"Tro Tàn?"
"Hửm?"
"Màn đạn có gì mà xem mê mẩn thế?" Hạ Hà mở mic đội lên gọi anh, "Mau vào ván tiếp theo đi."
Giang Tự lại liếc nhìn máy tính một cái, nói với anh ta: "Tôi không đánh nữa, mọi người chơi tiếp đi."
Việc tay anh bị chấn thương đã không còn là một bí mật nữa, mọi người đều thông cảm vì anh đánh lâu nên đau tay, thế nên khi Giang Tự bảo không chơi nữa, ai nấy đều rất nhiệt tình bảo anh mau đi nghỉ ngơi sớm chút.
Giang Tự nói lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chanh-da-giua-mua-he/971032/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.