Lâm Kiều không ngờ rằng căn phòng mà Giang Tự chuẩn bị cho mình lại "độc đáo" như thế.
Diện tích của phòng cho khách không hề nhỏ, cạnh cửa sổ bên góc phòng có một dàn máy tính và các thiết bị phát sóng trực tiếp, một góc khác đặt một cái giường đơn, bên cạnh là một tủ quần áo âm tường, không gian còn dư lại rất rộng rãi, không hề có chút cảm giác chật chội.
Nếu giấy dán tường và mấy đồ dùng trong phòng không phải là màu đen và màu vàng thì tốt quá rồi, Lâm Kiều muốn nổ não, không thể nào hiểu nổi tại sao Giang tự lại dán giường và nguyên mặt tường đen thui như thế, lại còn dùng màu vàng (gold) vẽ một bông hồng cỡ bự lên trên.
Kinh hồn táng đảm nhất là những đường nét đó rất đẹp, diễm lệ mà không hề diêm dúa, đẹp đến mức đánh thẳng vào lòng người ta, y hệt có một ma lực thần kỳ nào đó vậy, khiến người ta nhìn vào không thể nào dời mắt.
Giang Tự đứng bên cạnh cậu, vẻ mặt dạt dào đắc ý: "Thế nào, có phải rất ngầu không?"
Lâm Kiều: "..."
Nói anh là trai thẳng, thì trai thẳng cũng chả làm được đến mức thế này, nói gu thẩm mỹ của anh kỳ quái, thì cái này đúng là rất đẹp thật, mà nói anh bình thường, thì Lâm Kiều lại không thể nói nên lời.
Cái trình độ trẻ trâu đến nhường này, Lâm Kiều hoài nghi tuổi tâm lý của Giang Tự không quá mười sáu.
Người ta có câu im lặng không lên tiếng chính là phủ nhận, Giang Tự thấy cậu vẫn không lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chanh-da-giua-mua-he/971031/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.