Trong góc tối của hành lang có một người đang đứng ngồi không yên. Vẻ mặt cậu ta đầy lo âu, nhưng đôi mắt lại ánh lên lửa giận:
"Mày nói sao, Tống Dật làm được điểm tuyệt đối! Không thể nào."
Bên trong điện thoại phát ra tiếng cười:
"Tao không lừa mày. Thật sự là điểm tuyệt đối. Lâm Ngọc à, cha mẹ mày ở đây ép tao gian lận giúp mày. Thú thực, tao rất không bằng lòng, nhưng khi nhìn mày bị phế vật nhà họ Tống đè bẹp, tao sung sướng biết bao nhiêu. Lúc mày đứng trước toàn trường xin lỗi nhớ nhìn kĩ dưới khán đài nhé, tao sẽ ngồi ở vị trí nổi bật nhất chiêm ngưỡng cảnh đẹp của mày."
Lâm Ngọc thét lên:
"Câm mồm! Mày còn sống đến giờ này là do mẹ tao rủ lòng thương, đừng có được nước lấn tới."
Người bên đầu dây kia yên lặng một lúc.
"Ừ, thế thì sao. Giờ mày phải là người cầu xin tao."
"Mày!" Lâm Ngọc nghiến răng, mắt cậu ta hằn lên những tia máu đỏ.
Bỗng, một ý tưởng nảy ra trong đầu Lâm Ngọc, cậu ta lấy lại bình tĩnh, chầm chậm nói:
"Mẹ mày ở trong viện tâm thần bị người ta bỏ đói. Mày biết chưa?"
"Mày đừng hòng lừa tao, cha mẹ mày đã hứa với tao rồi."
"Ồ. Đấy là cha mẹ tao hứa. Mày có giỏi đến mấy thì cũng bị giam lỏng trong bốn bức tường, tao ở ngoài đây làm gì, mày có biết không?"
"Thằng khốn nạn! Nói đi, yêu cầu của mày là gì?"
Lâm Ngọc cười đắc chí:
"Tao muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-vo-beta-cua-tuong-quan-enigma/3702430/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.