Chương trước
Chương sau
Khảo sát chia làm ba phần: kiểm tra kĩ thuật, khả năng sử dụng cơ giáp, và phối hợp. Mỗi mục diễn ra trong ba ngày, ngày cuối cùng của kì khảo sát là lễ tổng kết và trao thưởng. Ngày đầu tiên, sinh viên kỹ thuật chỉ có thời gian chuẩn bị vỏn vẹn một buổi trưa, vừa ăn cơm xong đã phải chạy đến trường thi. Một giờ ba mươi phút chiều, hơn hai trăm sinh viên tập trung ở sảnh lớn của căn cứ để nghe phổ biến quy chế.

Sau khi đọc xong quy chế, thầy Trang đứng ở trước mặt toàn thể sinh viên dặn dò:

"Kì thi này rất quan trọng, nên các em cần nhớ rõ một điều: tuyệt đối không gian lận. Các em là những sinh viên ưu tú, nên thầy biết sẽ không ai mang trong mình tư tưởng sai lệch. Nhưng với vai trò người dạy dỗ các em, thầy vẫn sẽ nhắc lại điều này một lần, để các em thật sự ghi nhớ trong đầu, không bao giờ mắc phải trong hành trình sắp tới của mình."

"Đã rõ ạ." Mọi người đồng thanh hô vang.

"Ừm, thầy chúc các em thi tốt." Thầy Trang nói xong liền rời đi, nhường chỗ cho các cán bộ trường thi.

Sinh viên đứng xếp thành năm hàng dài, lần lượt bước qua cổng kiểm tra. Quang não được gửi đến một địa điểm riêng biệt để cất giữ, phải soát đủ số lượng tránh trường hợp sinh viên còn để quên trong người. Quá trình này cũng không mất nhiều thời gian, duy chỉ có một cậu sinh viên là phải ở lại hơn mười phút liền.

Và đấy chẳng ai khác ngoài cậu bạn chia sẻ ảnh buổi sáng nay. Giờ phút này cậu ta đang mếu máo gỡ hết khuyên trên người ra, vừa gỡ vừa thề thốt sẽ không bao giờ đeo chúng nữa.

"Anh. Em muốn vào phòng vệ sinh để tháo khuyên."

Người giám sát Alain là sinh viên tình nguyện khoá trên. Nghe thấy lời này thì mặt không đổi sắc, dẫn cậu đi đến một phòng trống gần đấy.

Tống Dật ở đằng xa nhìn cậu bạn mặt hết trắng rồi đỏ, không nhịn được cười. Cậu bạn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tống Dật, nhưng chỉ nhận lại một cái nhún vai đầy bất lực.

Alain là tên của xỏ khuyên. Cậu bạn vẫn còn để bụng chuyện Tống Dật không cho ảnh, nhưng vẫn tiến tới làm quen với cậu lúc ở trên xe. Chủ yếu là do Alain hướng ngoại, ở đâu cũng nói nói cười cười. Nhưng mọi người trên xe hoặc tập trung ôn thi hoặc tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi, duy chỉ có Tống Dật là bình tĩnh lướt mạng nên được đưa vào tầm ngắm của cậu bạn. Alain khi nhìn thấy máy dò kim loại đã có chút bồn chồn, muốn vào nhà vệ sinh để tháo bớt khuyên nhưng cứ chần chừ, nên khi đến lượt cậu bạn thì máy báo inh ỏi, thu hút toàn bộ ánh nhìn của các bạn học.

"Em chỉ xỏ khuyên thôi ạ." Alain phân trần.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Alain là một trong ba nhân vật phản diện. Nói là phản diện, thực chất là đối lập với nhân vật chính. Cậu là trúc mã của công chính, Adélard, sinh viên năm hai khoa y. Adélard được mô tả mắc chứng bạch tạng, có đôi đồng tử màu đỏ hồng.

Chính là sinh viên tình nguyện ban nãy.

Tống Dật thả nhẹ hơi thở, theo dòng người bước vào trong phòng thi. Cậu không muốn để lộ ra sự lo lắng của mình, nhất là khi Tống Lương vẫn đang âm thầm quan sát ở một nơi không xa.

Đến giờ phút này, dù bên Tống Lương vẫn luôn không một tiếng động, nhưng những người liên quan đến cậu ta trong truyện đều dần lộ điểm bất thường.

"Bài thi bắt đầu."

Tống Dật đeo tai nghe, trực tiếp cách ly bản thân với thế giới. Cậu thích tri thức, nó làm cậu tĩnh lại, trở về với chính mình. Trước năm mười tuổi, cậu bị định nghĩa là tự kỷ vì không bao giờ nói cười, nhưng chỉ Tống Dật thật sự biết, cậu luôn lơ lửng trong những giấc mơ, về những kiến thức đầy mới lạ, rất khó hiểu, nhưng Tống Dật lại trầm mê trong đấy, không thoát ra được.

Kết thúc buổi thi đầu tiên, sinh viên có một tiếng để nghỉ ngơi, sau đấy sẽ đến nhà ăn để cùng mọi người ăn tối. Không khí có vẻ trầm hơn so với buổi sáng, sinh viên khoa kĩ thuật có thể dễ dàng nhận biết bởi mái tóc không được chăm chút và khuôn mặt vô hồn.



"Quá mệt." Alain than thở, cậu ủ rũ nằm hẳn xuống bàn. Bên cạnh là Adélard đang cắt thịt bít tết, được một miếng thì bỏ vào miệng cậu. Alain nhăn mặt cắn lấy dĩa, đoạn than thở:

"Chiều ngày hôm nay anh bắt nạt em."

Adélard ồ một tiếng, khoé môi hơi kéo lên.

"Không được cười. Anh biết em xỏ khuyên sao vẫn không nhắc."

Adélard im lặng.

"Tồi tệ." Alain phụng phịu.

Một người bạn cùng lớp không nhịn được khẽ nhắc nhở:

"Alain, đang ở nơi công cộng. Mọi người đang nhìn."

Hiểu Phong cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy. Tống Dật thì không ngại ngần quan sát hai người, ánh mắt chẳng khác nào xem truyền hình trực tiếp. Alain cũng không thấy có vấn đề gì, cậu há miệng nhận miếng thịt từ tay Adélard, vừa ăn vừa nói:

"Tôi không ngại thì người ngại là người khác thôi. Anh ấy và tôi hoàn toàn trong sáng, các cậu suy nghĩ vớ vẩn mới cần phải che giấu."

"Ừm." Adélard gật đầu phụ hoạ.

Bạn cùng lớp nhìn mà rợn cả da gà, quyết định về cùng một chiến tuyến với Hiểu Phong:

"Đấy, cậu nhìn này, bạn mới còn không dám ngẩng đầu lên nhìn. Hai người còn không cân nhắc cái đức hạnh của mình. Đi đâu cũng dính lấy nhau, mở mồm là quan hệ bạn bè trong sáng. Chó tin."

Mặt Hiểu Phong càng đỏ tợn. Y nhẹ nhàng đẩy cô bạn ra, cô bạn giả vờ tổn thương ôm lấy tay Tống Dật, rồi lại nhìn thấy ngón áp út của cậu đeo nhẫn. Tự giác trở về vị trí ban đầu.

Bàn ăn có tám chỗ, ngoài nhóm Tống Dật và Adélard thì đều là sinh viên lớp Kĩ thuật 1.

Họ tuy có mệt mỏi sau bài thi kéo dài bốn tiếng nhưng hầu hết đều hào hứng chia sẻ về trải nghiệm của mình.

"Đề của tôi có câu về cơ giáp hệ thú, yêu cầu thiết kế động cơ tối đa hoá ưu điểm sức mạnh nhưng vẫn giữ được độ linh hoạt. Tôi phải mất đến ba mươi phút mới giải quyết được câu này, lúc nộp bài cũng là vì thời gian không đủ."

"Độ linh hoạt không thể quá cao được, nếu chỉ đơn thuần dựa vào tính toán thì chỉ đạt đến mức C là cùng. Thế mới nói, chúng ta bị phụ thuộc quá nhiều vào tinh thần lực. Nhiều năm qua, không ai có thể nâng mức giới hạn này lên được." Một người thấm thía.

Cô bạn bên cạnh Hiểu Phong lắc đầu:

"Cũng không hẳn, tui từng đọc về một tinh cầu thời cổ đại trong sách. Họ không có tinh thần lực nhưng vẫn tự tay chế tạo được những cỗ máy tinh mỹ vô cùng. Chúng ta hoàn toàn có thể đột phá giới hạn này, nhưng có lẽ phải trong tình huống tinh thần lực cấp siêu thấp, thì não bộ mới quyết tâm được. Còn tui thì quá lười rồi, he he, nãy tui cũng vào bài đó, mấy bồ đoán tui làm gì."



"Đặc sản của Bích Giản rồi, bỏ câu khó lấy câu dễ." Một người đáp lại.

Bích Giản không hề coi đấy là khuyết điểm của mình, cô cười hì hì nói:

"Mỗi người có một công việc riêng mà. Các cậu làm tốt ở cao tầng của các cậu, còn tớ sẽ chăm chỉ xây dựng hạ tầng của tớ. Mỗi người đều làm việc của mình thật tốt, đấy mới là hài hoà."

Hiểu Phong gật đầu, đồng ý với ý kiến của cô.

"Cậu bạn kia nãy giờ chỉ biết phụ hoạ cái Giản. Thầy Trang bảo rồi, nếu con bé mà chăm chỉ hơn thì kiểu gì cũng được vào lớp tài năng."

"Thôi thôi, tui biết mình ở đâu mà, vào được lớp mình là quá may mắn rồi. À mà này, nghe bảo thầy Trang chọn được trợ thủ rồi hửm, có sinh viên năm nhất bọn mình hay sao ấy?"

"Là ai trong lớp mình?"

"Không phải, lớp khác. Nghe đồn là lớp 3?" Bích Giản nhỏ giọng nói.

Hiểu Phong liếc sang bạn của mình, Tống Dật dùng ánh mắt thản nhiên nhìn lại cậu.

Alain cũng góp vui:"Là ai! Là ai vào được phòng thí nghiệm của lão Trang! Trời đất ạ, không biết người kia phải ma quỷ đến mức nào. Bài của thầy ý khó kinh khủng khiếp ấy, đợt tôi mang hỏi các anh chị lớp tài năng mà mấy ông bà ý còn không giải được luôn."

"Đấy mới nói, nhân tài ẩn danh trong đám thường dân chúng mình. Tui cá là đến lúc công bố điểm kiểu gì cũng lộ. He, tui chuẩn bị sẵn máy ảnh rồi. Page nam thần học viện của các bạn sắp bão ảnh nhé." Bích Giản nháy mắt.

"Chào mọi người, tôi ngồi cùng có được không?" Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai Tống Dật, cậu ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt hoa đào đang nghiền ngẫm nhìn mình.

Tống Dật mỉm cười:

"Em trai."

Tống Lương gật đầu, cậu ta đáp:

"Anh."

Bích Giản đang trong trạng thái vui mừng khi nhìn thấy hoa khôi trường bỗng giật mình tỉnh lại sau khi chứng kiến một màn đối đáp này. Có lẽ mọi người không nhận ra, nhưng cô lại thấy trong lời nói của hai người đều nồng nặc mùi thuốc súng. Tống Lương thì quá quen rồi, người mà cậu ta gọi là anh trai hẳn chỉ có Tống Dật, cậu sinh viên tai tiếng toàn trường. Nhưng Bích Giản tin vào trực giác của mình, dù không tiếp xúc nhiều nhưng cô chắc chắn Tống Dật không phải kiểu người trong lời đồn đại.

Ngược lại là Tống Lương!

Bàn ăn đã đủ tám người mà cậu ta còn muốn xin ngồi chung, là bảo một người cút cho cậu ta ngồi hay gì. Thứ trà xanh này nữa! Bích Giản nhìn bạn học của mình vẫn một mực không phát hiện ra vấn đề, vài Beta nam thậm chí còn ngơ ngác mà nhìn Tống Lương, cô thấy rợn hết cả người.

Lấy thân phận của một phóng viên trang báo chính thức của trường, Bích Giản khéo léo đưa Tống Lương rời khỏi vị trí bàn ăn. Cô dùng nụ cười thương nghiệp lặng yên dẫn dắt Tống Lương vào một cuộc phỏng vấn về buổi chiều thi cử hôm nay. Với tư cách là tình nguyện viên trưởng và hoa khôi được sinh viên bình chọn, Tống Lương có nhiều điều để chia sẻ, chắc chắn sẽ đem về lượng fan lớn. Một mũi tên trúng hai con chim, Bích Giản tự khen ngợi mình một câu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.