Chương trước
Chương sau
Chị hai!

Nguyễn Thanh Tùng đứng lưng chừng trên cầu thang, tiếng gọi mang theo sự mệt mỏi vang lên, như một cú đánh vào tâm trí người chị gái.

" Chuyện của người lớn, chúng ta đừng lên xen vào! "

Dứt lời, anh bước thẳng lên tầng hai, trở về phòng của mình.

Ngày hôm sau, Nguyễn Thanh Nhi trở lại bệnh viện. Vừa vào tới phòng làm việc của mình, còn chưa ngồi xuống ghế đã nghe người bên cạnh rối rít hỏi han.

- Nhi Nhi! Dạo này em với cậu Đặng thế nào rồi?

- Thế nào là thế nào hả chị!

- Thì hai đứa đã đi đến đâu rồi?

- Em có người yêu rồi mà! Với lại cậu ấy chỉ là vệ sĩ của em thôi.

Nguyễn Thanh Nhi khẽ cười một tiếng, sau đó lại đặt tâm trí vào đống bệnh án trên bàn.

- Chị thấy hình như em thích người ta rồi đấy!

Khuôn mặt nhỏ bỗng chốc đỏ lên, cô liền cúi mặt xuống.

Nếu để ai nhìn thấy khuôn mặt này... thì sẽ xấu hổ chết mất thôi!

" Miệng thì lúc nào cũng nói không thích, không yêu! Vậy mà thấy người ta đi với người con gái khác thì thấy khó chịu! "

- Chị!

- Nhi Nhi! Em đang đỏ mặt đấy à!

Chị đồng nghiệp bước tới cạnh cô, ngồi xuống nhìn khuôn mặt đang giấu dưới gầm bàn kia.

" Thôi được rồi! Chị không đùa nữa! Xem nào, dạo này em gầy đi nhiều rồi! "

- Bác sĩ Nguyễn, đây là...

Người con trai bước vào, vừa định đưa cho cô mấy bộ hồ sơ, nhìn cô một lúc lại thu tay về.

" Thôi đi! Vẫn nên để em làm thì tốt hơn! "

- Không phải gần đây cậu rất bận sao? Tôi làm được!

Nguyễn Thanh Nhi ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, nhướn mày hỏi.

- Làm sao mà được! Lão đại mà biết thì đời em coi như xong đấy!

- Thôi được rồi! Tôi không có sức để đôi co với cậu đâu!

Biết không thể làm gì được cậu, cô chỉ buông xuống một câu, sau đó lại tiếp tục công việc còn dang dở.

11 giờ trưa, Hạ Thiên Nam gọi cô đi ăn cơm, cô liền từ chối, vẫn cặm cụi làm việc.

- Lão nhị! Công việc có thể làm sau! Còn việc ăn cơm là không thể chậm trễ.

Xếp lại hồ sơ trên bàn một cách ngay ngắn, cô ngẩng lên nhìn cậu.

- Được rồi! Đi thôi!

Hạ Thiên Nam quay người đi trước, còn cô theo sau.

6 giờ sáng ngày hôm sau, mặt trời nhô lên cao, chiếu thẳng vào bóng dáng nữ nhân đang say giấc trên giường.

Nguyễn Thanh Nhi xoay người, từ từ mở mắt.

Tiếng cửa phòng vừa vặn vang lên, người con gái vùi mình trong chăn, lười biếng cất lời.

- Vào đi!

Nam nhân đẩy cửa bước vào, trên tay mang theo khay đồ ăn. Người con gái ngửi thấy mùi đồ ăn, lật chăn ra, nhanh chóng ngồi dậy, mơ màng nhìn nam nhân một thân lạnh lùng đứng đối diện.

- Tiến!

- Cô chủ, tới giờ ăn sáng rồi! Cô mau đi vệ sinh cá nhân đi ạ!

Nguyễn Thanh Nhi gật đầu, vừa bước xuống giường liền mất thăng bằng, thân thể nghiêng ngả như sắp ngã xuống. Đặng Minh Tiến ở bên cạnh, nhanh tay đỡ lấy cô.

Thanh Nhi ở trong vòng tay rắn chắc, thất thần nhìn nam nhân đang đỡ lấy mình.

Nam nhân kia.. một giây liền bị ánh mắt đầy ngọt ngào của cô cuốn lấy, đôi mắt sắc lạnh bỗng trở nên nhu tình.

Đặng Minh Tiến nhanh chóng lấy lại tinh thần, cánh tay rắn chắc buông lỏng, rời khỏi vòng eo nhỏ nhắn kia.

Người con gái xoay người bước vào phòng tắm, trên khuôn mặt chưa tỉnh táo còn xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng.

5 phút sau, Nguyễn Thanh Nhi từ phòng tắm bước ra, chăm chú nhìn đồ ăn trên bàn, vẻ mặt đầy chán nản.

Người vệ sĩ thấy cô chủ của mình có vẻ không thích món ăn này, liền đem món cô thích ra, bắt đầu dụ dỗ.

" Cô chủ! Nếu như cô không ăn bát cháo này, thì sẽ không thể ăn kẹo! "

Nguyễn Thanh Nhi nhìn chiếc kẹo socola trên tay anh, khoé mắt loé lên tia sáng mãnh liệt. Bước lên một bước, cô nhận ra tên vệ sĩ này không dễ bị dụ như mình, đành bất lực ngồi xuống giường, một lần ăn sạch bát cháo sườn kia.

- Tôi đã ăn xong rồi!

Đặng Minh Tiến khẽ cong môi, đưa chiếc kẹo lên, bẻ một cái.

Hả? Cái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.