Nguyễn Thanh Nhi nhìn anh, vẻ mặt đầy bất mãn.
" Tại sao chứ? "
- Cô chủ không nên ăn nhiều kẹo! Không tốt cho sức khỏe!
Gì chứ? Cô bị lừa à!?
Đặng Minh Tiến khẽ cúi đầu, đứng nghiêm nghị phía đối diện cô.
Người con gái thầm khóc trong lòng. Mới sáng sớm đã bị lừa, hỏi xem có cay không?'
Đây là vừa đánh vừa xoa hả!
Nguyễn Thanh Nhi mếu máo, đưa tay nhận lấy mảnh kẹo kia.
Cũng phải! Anh nói là sẽ cho cô ăn kẹo, chứ đâu có nói cho cô ăn bao nhiêu đâu..
Đưa kẹo cho cô xong, Đặng Minh Tiến liền thu dọn đồ mà cô vừa ăn xong, lễ phép đáp một tiếng, quay người rời khỏi phòng.
Nguyễn Thanh Nhi nhìn bóng lưng lãnh đạm khuất sau cánh cửa, tiếng cười trầm thấp vang lên.
Tên cún con này cũng đáng yêu quá rồi!
Vì nhà cách trường khá xa, Nguyễn Thanh Nhi phải đi học từ sớm. Tất nhiên không thể nào thiếu bóng dáng chàng vệ sĩ tốn gái này của cô được.
- Tiến! Trưa nay chúng ta ăn gì!?
- Cơm hải sản và tôm hùm đất!
- Có thể đổi sang cơm rang không?
Nghiêng người về phía trước, cô nhìn nam nhân đang chăm chú vào tập hồ sơ trên tay, vẻ mặt hiện lên sự mong chờ.
Đặng Minh Tiến biết được tâm tư của cô, quyết tâm không nhìn khuôn mặt đầy dụ dỗ kia, trầm giọng đáp lại.
- Thưa cô, không thể được!
Vẻ mặt đầy sự mong chờ bỗng vụt tắt, nhanh chóng thay bằng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-ve-si-si-tinh-va-co-chu-nho-ngay-tho/2964426/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.