Tớ muốn ở một mình!
- Nhưng.. cậu phải ăn sáng trước đã, rồi tớ mới đi!
- Lát nữa tớ gọi cậu vào!
Đặng Minh Tiến do dự gật đầu, do dự rời khỏi phòng.
Nguyễn Thanh Nhi nhìn theo bóng lưng của anh, rơi vào trầm tư rất lâu.
Gần nửa tiếng sau, cô gọi anh vào.
" Tớ đói rồi! "
Đôi chân dài nhanh chóng bước tới cạnh giường bệnh, đổ cháo từ trong hộp ra chiếc tô nhỏ, anh chuyên tâm làm nguội tô cháo.
Nguyễn Thanh Nhi nhìn hành động của anh, cả căn phòng rơi vào im lặng, cô lại thấy yên bình hơn bội phần.
" Tớ xin lỗi! "
Đặng Minh Tiến ngưng thổi cháo, quay đầu nhìn cô.
- Hả?
- Xin lỗi vì hôm qua đã đánh cậu!
Anh đặt cháo xuống bàn, bước tới đỡ cô ngồi lên, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay đang băng bó, nhẹ nhàng vuốt ve.
- Không phải! Tớ mới là người nên xin lỗi! Là tớ không tốt! Đã khiến cậu tổn thương nhiều rồi..
Nguyễn Thanh Nhi không đáp, hai cánh tay yếu ớt nâng lên, anh liền đứng lên ôm lấy cô.
- Ngày mai tớ xuất viện được không!
- Không được! Cậu vừa mới mổ xong, ở lại thêm hai ngày nữa rồi về!
Nguyễn Thanh Nhi không đáp, vùi đầu vào lòng anh, thật lâu sau mới cất tiếng.
- Chúng ta qua Mỹ được không?
- Được! Để chiều nay tớ nói chuyện với ba mẹ!
Phòng bệnh dần trở nên yên tĩnh.
Ngày mà anh và cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-ve-si-si-tinh-va-co-chu-nho-ngay-tho/2964366/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.