Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56
Chương sau
Ngày hôm sau, anh đưa cô tới khoa sản của bệnh viện đa khoa Mê Linh. - Lão nhị, anh rể! Hai người cứ tới khoa sản, bên đó đã có người tiếp đón. - Có cần phải như vậy không? Chỉ là đi khám thai như bao thai phụ khác thôi mà! - Anh rể nói là chọn dịch vụ tốt nhất! Nguyễn Thanh Nhi thở dài bất lực, cũng không đôi có với anh chỉ vì chuyện này. Sau khi đưa cô vào phòng khám, anh quay người bước ra khỏi phòng. .. - Cậu! - Hửm? Nguyễn Thanh Nhi nhìn anh, giọng nói mềm mại. - Trưa nay cậu ngủ với tớ nha! Đặng Minh Tiến nhướn mày nhìn cô, tiếng cười khẽ vang lên. - Cậu biết mà, tớ nh có bao giờ ngủ trưa đâu! Người con gái bất chợt ôm lấy anh, im lặng không nói. Hành động này của cô khiến tâm anh đột nhiên trở nên bất an. " Cậu sao vậy? " Thấy cô không trả lời, anh dùng hai tay nhẹ nhàng đẩy cô ra, cúi xuống nhìn gương mặt thấp thoáng tia bất an của cô. - Tớ không biết! Tớ chỉ.. cảm thấy có gì đó không ổn! Đặng Minh Tiến phì cười. - Làm gì có gì bất ổn chứ! Tớ thấy mọi chuyện vẫn rất bình thường mà! - Cậu rời khỏi vị trí này đi, được không! Khi hiểu ý cô rồi, nụ cười trên môi anh lập tức cứng lại, rồi dần tắt hẳn, vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn cô. - Cậu cho tớ lí do được không? - Tớ không biết! Chỉ biết là cậu nên nhanh chóng kết thúc công việc này! Nguyễn Thanh Nhi nhìn người đối diện, ánh mắt cầu khẩn. Đặng Minh Tiến liền trở nên bối rối. - Cậu biết mà..đây là đam mê của tớ! Cũng là.. - Tớ không cần biết! Tớ không cần biết đam mê này của cậu như thế nào, chỉ cần biết tớ phải kéo cậu ra khỏi đó bằng mọi giá! Người con gái kích động hét lên, vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay anh. - Cậu đừng như vậy nữa được không? Người con trai bất lực nhìn cô, giọng nói có chút thay đổi. - Cậu ..cậu lớn tiếng với tớ? Nguyễn Thanh Nhi ngỡ ngàng nhìn anh, giọng nói run rẩy. Đặng Minh Tiến nhận ra mình vừa làm điều không đúng, vội vàng ôm lấy cô, lại bị cô đẩy ra. " Đừng đụng vào người tớ! " - Tớ xin lỗi! Là tớ không kiềm chế được! Xin lỗi cậu! Vừa nói, anh vừa cúi xuống hôn lên trán cô. Nguyễn Thanh Nhi dùng sức đẩy anh ra. " Chỉ vì tớ cảm thấy không ổn, tớ nghĩ rằng ở đó không an toàn nên muốn ngăn cậu lại, vậy mà cậu lớn tiếng với tớ? " Dứt lời, cô liền oà lên khóc, càng làm anh trở nên bối rối. - Được rồi! Tớ xin lỗi! Vừa lau nước mắt cho cô, anh vừa dỗ dành. " Ngoan! không khóc! sẽ không tốt cho bé con! " Sau khi dỗ cô nín, anh đưa cô trở về giường. - Hứa với tớ! Nhất định... phải cùng tớ sống đến răng long đầu bạc...! - Tớ hứa. 2 giờ chiều, tiếng chuông điện thoại vang lên, thành công đánh thức anh. Do tâm lý của một cảnh sát, dù chỉ là một tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức anh. Tiếng chuông điện thoại này căn bản không đánh thức được cô. Ngồi lên, sau khi rời khỏi giường anh nhanh chóng ra ngoài ban công. - Alo! Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói gấp gáp, khiến khuôn mặt điển trai trong phút chốc liền trở nên tăm tối. " Tôi biết rồi! Cố gắng giữ vững tình hình, sáng hôm sau tôi sẽ tới! " - Vâng! Sau khi tắt điện thoại, anh quay trở lại phòng ngủ, lập tức sắp xếp hành lí. Ngày hôm sau, vùng ngoại ô Washington xảy ra một vụ nổ lớn kèm theo một vụ cướp, khiến cục trưởng cục điều tra đau đầu vì truy tìm thủ phạm. - Cục trưởng! - Ali! Thủ phạm lần này rất cao tay! Người đàn ông nhìn anh, vẻ mặt đầy bất lực. " Không những cài bom, mà còn những sát thủ chuyên nghiệp! Đã có bốn cảnh sát mất mạng rồi! Cũng có hơn 300 người vô tội mất mạng... " Đôi mắt Đặng Minh Tiến dần đỏ lên, đáy mắt ngập tràn căm thù. " Harry đã tới rồi, đang ở bên trong! " Anh gật đầu, xoay người bước vào phòng làm việc của đại đội trưởng. - Lão đại! Vương Thiên Phong nhìn anh, nhíu mày. - Sao cậu lại tới đây?
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56
Chương sau