À, phải rồi! Trên ảnh anh vẫn ngầu như vậy mà! Trong tim cô anh vẫn đẹp như vậy mà!
- Mẹ! Tại sao mẹ lại khóc? Mẹ đau ở đâu sao?
Nguyễn Thanh Nhi vội đưa tay lau nước mắt, cúi xuống ôm cậu bé vào lòng.
- Đúng rồi! Mẹ bị đau mắt, nên con đừng nhìn vào mắt mẹ nha!
- Dạ!!
Đặng Hoàng Dương gật đầu, vòng tay nhỏ đưa lên ôm lấy cô. Một lúc sau, cô đẩy bé con ra, giọng nói khàn khàn.
- Tiểu Dương! Mẹ cảm thấy hơi mệt, con xuống nhà chơi với bác và ba nhỏ, được không!
- Dạ!
(" Dạ " này có nghĩa là " vâng " nha)
Ba người vừa bước xuống phòng khách, Nguyễn Thanh Nhi nhanh chân chạy về phòng của mình, khóa trái cửa.
Tiếng khóc chứa đầy đau đớn khẽ vang lên, người con gái ôm lấy tấm ảnh chụp chung với anh đặt ở bàn trang điểm, lồng ngực thắt lại.
- Tớ không thể giữ lời hứa với cậu! Không thể!
~
- Bảo bối! Hứa với tớ, sau này nếu không có tớ bên cạnh, cậu phải sống thật tốt, sống thay phần của tớ nữa!
- Không!
- Nếu cậu không hứa, tớ sẽ không quay về!
Nguyễn Thanh Nhi im lặng rất lâu, nặng nề gật đầu.
~
- Nếu tớ giữ lời hứa, cậu sẽ quay về đúng không?
..
- Nhi Nhi! Đã 5 năm rồi! Tại sao cậu vẫn chưa quên?
~Và nhiều năm sau hôm ấy, trong em vẫn nhớ anh.
Nhớ ngày chưa xa khi ta hạnh phúc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-ve-si-si-tinh-va-co-chu-nho-ngay-tho/2964349/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.