Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56
Chương sau
Nguyễn Thanh Nhi ôm lấy cháu gái, vẻ mặt tràn đầy ngốc nghếch nhìn anh trai. - Bố! Con nấu ăn cùng bố! Hả? - Nguyễn Thanh Nam! Con làm gì vậy hả? - Mẹ! Mẹ tin con không ạ? Cậu bé khoảng 15 tuổi bước tới đứng bên cạnh Nguyễn Thanh Tùng, đôi mắt nâu nhìn về phía mẹ của mình. Vương Hải Linh mặt mày cau có, không chút hài lòng nhìn chồng và con trai. - Mẹ tin con! Nhưng không tin bố của con! Nguyễn Thanh Tùng nhìn vợ, nở một nụ cười khiến cô khó hiểu. Nguyễn Thanh Nam gật đầu một cái, kéo theo ông bố vào phòng bếp. - Sống 40 năm rồi, lần đầu bố bị mẹ con coi thường đấy! - Bố đừng để tâm! Mẹ chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu ạ! - Ta biết chứ! - Ăn giờ này có sớm quá không bố? - Là do cô của con muốn ăn, nên bố mới bất đắc dĩ vào đây thôi! Một tiếng sau, cơm cuối cùng cũng chín rồi. Nhưng mà... đồ ăn thì chưa chín! Lại một tiếng nữa trôi qua! Đồng hồ vừa điểm 11 giờ! - Vừa đẹp! Nguyễn Thanh Tùng nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, gật gù cảm thán. - Hơ! Nấu tới hai tiếng mới xong một bữa cơm, anh tự hào lắm sao? Nguyễn Thanh Nhi khẽ kéo tay áo người bên cạnh, nhỏ giọng thì thầm. - Chị ba! Dù sao anh ba cũng có công vào bếp mà! - Được rồi! Chúng ta vào ăn cơm thôi! Chị đói rồi! Dứt lời, Vương Hải Linh đứng lên bước vào phòng ăn, không quên dắt tay con gái. - Anh! Là do nội tiết tố thay đổi nên chị ấy mới như vậy thôi, anh đừng nghĩ nhiều! - Không sao! Vào ăn cơm thôi, em còn phải đi nghỉ sớm nữa! Nguyễn Thanh Nhi đứng lên bước vào phòng bếp, tiện thể khoác vai anh trai. Seoul, Hàn Quốc - Joon Hee! - Mẹ! Mẹ lại đổi tên con rồi! - Mẹ có đổi đâu? Anh trai con đổi đấy chứ! Lee An Shi mặt mày méo xệch, bước tới bên cạnh mẹ mình. - Mẹ! Con biết là như vậy, nhưng mà mỗi lần chồng con nghe đến cái tên đó liền hỏi về anh hai, con thật sự không chịu được! Đặng Hoàng Dương ngồi ở ghế sofa cùng ông nội, giọng nói trầm đục cất lên. - Nếu lần sau chú ấy còn hỏi, cô cứ gọi cho con! Lee An Shi thở dài. - Nếu vậy thì mẹ đổi tên khai sinh cho con đi! - Hả? - Mẹ thấy đó! Tiểu Dương còn phải ôn thi đại học nữa, đâu có thời gian mà ngày nào cũng giải quyết vấn đề này chô con đâu! Đúng không mẹ? - Được rồi! Đổi! ... Gần 11 giờ trưa hôm sau, Nguyễn Thanh Nhi đặt chân lên đất Seoul. Cô nhanh chóng bắt xe trở về nhà chồng. Nhà họ Lee Tiếng chuông cửa vang lên, Lee Joon Hee (đổi nha) nhanh chóng chạy ra mở cổng. - Chị hai! - Chào cô út! - Chị vào đi! Nguyễn Thanh Nhi kéo vali vào trong, vừa đi vừa hỏi. - Ba mẹ khỏe không em? - Có ạ! Ba mẹ nói nhớ chị suốt thôi! Người con gái khẽ cười, kéo vali vào trong nhà. - Con chào ba mẹ! - Chào con gái! Vừa ngửi thấy mùi thơm trong bếp, cô nhanh chóng kéo tay áo lên, bắt tay vào việc. - Được rồi, con ra ngoài đi! Để mẹ làm cho! - Dạ không đâu ạ! Con muốn thử, vì lâu rồi con cũng chưa vào bếp với mẹ! Bà Lee nhìn cô, vẻ mặt đầy xót xa. - Cảm ơn con! Lời cảm ơn này không phải vì cô biết nghĩ cho người khác, mà vì cô đã lựa chọn con đường không có lối thoát này! - Mẹ! Con với Ji Hoon một đời đã định rồi! Cho dù có thế nào, trái tim con vẫn mãi chỉ chứa một mình anh ấy! Bà Lee gật đầu. 12 giờ, Đặng Hoàng Dương từ trường trở về nhà, vừa nhìn thấy bóng lưng người phụ nữ liền lên tiếng. - Thưa ông bà con mới về! Con chào mẹ! - Chào con! Mau đi thay đồ đi! - Vâng! Người con trai gật đầu, rẽ phải hướng về phía cầu thang. Vừa vào tới phòng, tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên. - Alo! - A Dương! Em đói! - Sao vậy? Hai bác đâu rồi? - Ba mẹ không có nhà! Em chỉ biết nấu cơm thôi..a.. - Bảo bối, chờ anh! Đặng Hoàng Dương vừa ngả lưng xuống giường liền bật dậy, vội vàng lao ra khỏi phòng. - Tiểu Dương, con đi đâu vậy hả? - Con sẽ không ăn trưa ở nhà đâu ạ! Âm thanh của cậu nhỏ dần, rồi biến mất sau cánh cửa.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56
Chương sau