Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, Lôi Việt không biết phải an ủi Cốc Tuân như thế nào, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng an ủi cô gái nào, chỉ có thể ở cạnh bên, tay chân luống cuống.
“Cái đó … Cốc Tuân, em có ổn không?”
Không ngờ rằng Cốc Tuân lập tức thay đổi sắc mặt đứng lên, ngoại trừ đôi mắt hơi đỏ, những thứ khác bình tĩnh như thường lệ. Cô vuốt tóc: “Rầu Rĩ đâu rồi? Em còn chưa làm quen với nó nữa.”
Lôi Việt hơi bối rối, khả năng điều chỉnh tâm trạng của Cốc Tuân vượt qua sự tưởng tượng của anh.
“Ở trong phòng, em đi xem đi.”
Cốc Tuân đi tới chỗ Rầu Rĩ đang nằm trên cửa sổ, nghe thấy động tĩnh nó vểnh tai chậm rãi nhìn sang Cốc Tuân.
Thật ra Cốc Tuân vẫn còn hơi sợ nó, lần đầu tiên gặp Lôi Việt vào đêm hôm đó, Rầu Rĩ không khách khí chút nào mà bám vào đầu cô.
Lôi Việt sải từng bước qua ôm Rầu Rĩ tới bên người Cốc Tuân, anh muốn đặt Rầu Rĩ vào trong ngực cô. Cô nghi ngờ lùi lại theo bản năng nhưng Rầu Rĩ ỏn ẻn kêu lên hai tiếng “meo ~ meo ~” cô liền thấy mềm lòng, đưa hai tay ra.
Rầu Rĩ thuận lợi nằm trong vòng tay Cốc Tuân, con mèo thông minh nhanh chóng tìm được vị trí thoải mái, đặt đầu ở cùi chỏ của Cốc Tuân mà ngủ.
“Ái chà, mày ngủ thật ngoan.” Cốc Tuân trà đầy vui sướng, “So với lần trước thì thông minh hơn nhiều.”
Lôi Việt nhìn Cốc Tuân thêm lần nữa, xác nhận lại tâm trạng của cô, không còn đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-voi-chiec-tap-de-de-thuong/231001/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.