Thời gian cứ vậy mà trôi, nhanh, quá nhanh, nhanh như thể mới ngồi bô chưa kịp đổ!
Thấm thoát đã lết qua 3 tháng!
Aaaaa!!!
Xuyên suốt 3 tháng qua, bạn nhỏ Hữu Bân đã làm những việc gì nào!
- Ăn bám.
- Ăn hại.
- Ăn vạ.
- Ăn táo.
- Ngủ sáng.
- Ngủ trưa.
- Ngủ chiều.
- Ngủ đêm.
Chà! Có câu "Ăn được ngủ được thành tiên." mà ta! Mà... hình như sai sai.
Kệ đi, đây gọi là sự phá cách! Mở đầu cho thế hệ mới!
"Sói ca! Mai đi đâu chơi giờ?"
"Ngươi quên mai ta lên núi à?"
.....
"Chết thật, Hữu Bân, anh lại giận tôi cái gì nữa?"
Hắn tay một đè bụng nén cười, tay kia lay lay bả vai của người phụ nam tội nghiệp đang ngồi lì góc tường.
"Anh hỡi ... hãy vui bên người mà anh ... anh đã chọn. Hãy thôi bên nhau làm dằn vặt từng tháng năm. Đừng thương hại em nữa, cho em hai chữ yên bình...."
"Ta có sống ở đó mãi đâu. Tầm tháng rưỡi về với ngươi. Ngươi có thể lên thăm ta mà?" - Hắn cố gắng lay lay bả vai cún con, mong vớt vát được chút tinh thần.
Lấy hai tay bịt tai mình lại, Vi Hữu Bân lắc đầu kịch liệt! Hai mắt nhắm nghiền! Hai mày cau lại! Môi méo xẹo!
Đây là bản mặt của cháu nhỏ bị táo bón lâu ngày chứ giận dỗi cái gì hả cháu nhỏ!!
Cứ dỗi một lúc lâu, không thấy động tĩnh gì, quay lại liền thấy hắn ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-quang-khan-do/3276770/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.