Mấy hôm đầu sau khi cậu khỏi, hắn chỉ đem cậu loanh quanh trong thành, kiếm cái gì chơi cái đó.
"Sói ca, Sói ca!! Làm thế nào mà con bé kia bay như chim thế?"
"....."
"Sói ca, Sói ca! Nó rõ ràng thuộc tộc sói của Sói ca! Thế mà bay như chim ấy!"
"...."
"Woaaaa!!! Nó là nội gián chắc luôn!"
"...."
Hắn dùng hai ngón tay kẹp ngay cái mỏ vịt của cậu. Ồn ào quá đi mất! Nên đi đâu cũng bị người ta chú ý soi mói mà!
"A a, ô é ia ìn a ìa... Áo óa, a à ụa em òi à..."(A a, cô bé kia nhìn anh kìa! Láo quá! Anh là cụa em rồi mà!).
Giờ lại mắc thêm cái tật ghen vô tội vạ.
Thi thoảng hắn sẽ ngồi dậy cậu chút kiến thức pháp thuật phòng thân.
Bất quá, cậu chỉ là con người bình thường, cứ gật gà gật gù ậm à ậm ừ nghe hiểu rồi liền ngả đầu lên vai hắn ngủ.
"Đừng có lười."
"Hừ, thế em lấy chồng để làm gì?? Có chồng không dựa thì dựa anh hàng xóm à?? Thế nên phép thuật các thứ, em không cần học. Có Sói ca bá đạo mạnh mẽ là đủ rồi!" - Tiếp tục lười biếng ngồi trong lòng hắn.
Ăn hại đã nâng tầm.
Mặt dày đã phủ thêm một lớp.
"Sói ca, em tự hỏi. Sao anh là hoàng tử mà rảnh thế nhỉ?"
"Sắp hết rảnh rồi."
"Hể???" - Cậu bất ngờ ngẩn đầu lên, vô tình bật skill "Thiết đầu công" cho cằm hắn một hit. Chép miệng xin lỗi cho có rồi giương to mắt cầu giải thích.
"Mai nói." - Hắn giận dỗi xoa xoa cái cằm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-quang-khan-do/24594/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.