"Sói ca, nhường em được không?"
"Không."
5 phút sau.
"Sói ca, mẹ em nói, lớn nhường bé."
"Ngươi không còn bé."
10 phút sau.
"Sói ca, mẹ em nói lá lành đùm lá rách."
"Ngươi là người."
20 phút sau.
"Sói ca, mẹ em nói cứu một mạng người hơn xây 7 tòa tháp."
"Ta không phải y sĩ."
20 phút sau.
"Sói ca, mẹ e--"
Thượng Đẳng Tước cáu bẳn túm áo cậu, nhét vào ổ chăn của mình. Cánh tay rắn rỏi của hắn khóa chặt cậu lại trong lòng, ngăn không cho cậu giãy dụa.
"Ý em không phải thế.. mà..."
Tùy tiện khua chân múa tay cho hợp với "Sự phản kháng của người bị cưỡng ép", Hữu Bân nhanh nhảu liền rúc vào sâu hơn, cái đầu nhỏ nghịch ngợm cọ cọ ngực hắn.
"Mẹ em nói, nam nam thọ thọ bất tương thân." - Cậu nói lí nhí trong miệng.
Xác định cậu không giãy dụa nháo lên xuống nữa, hắn mới nới lỏng tay, bỏ ra, nằm nghiêng sang một bên, đưa tấm lưng to lớn đối diện với mặt cậu.
"Em nói đùa thôi mà, mẹ em mất trước khi nói câu đó rồi." - Song, cậu lăn đến, vòng tay qua eo hắn ôm chặt từ phía sau.
Cố rướn người lên, đưa cằm cọ cọ má hắn.
"Đừng lạnh nhạt với em thế... ơ..."
Mở to mắt nhìn hắn đột ngột xoay lại hôn mình một cái, cậu ngượng ngùng đấm yêu lên cơ ngực kia, thẹn thẹn thùng thùng lại lăn vào lòng hắn ăn đậu hủ tiếp.
Cằm hắn tựa trên đầu cậu, hai tay hắn cũng ôm cứng eo cậu.
"Ngủ đi, ồn quá."
Chẳng là, cậu với Vi Dung xếp chung một phòng liền không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-quang-khan-do/24590/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.