Người kia nâng cằm, nhìn thẳng vào mắt cậu, cậu cũng không ngại nhìn thẳng lại.
Công nhận mắt người này rất đẹp, tựa như viên sapphire lam ngọc.
Bất quá, Hữu Bân là người truyền thống, không hiếm lạ, cậu ưa thích mắt đen huyền bí như của Đẳng Tước hơn.
"Khăn đỏ, chẳng lẽ ngươi không còn nhớ ta?"
... Xin lỗi, không phải là Hữu Bân không nhớ anh, mà là, em còn méo biết anh cơ!
Anh rất đẹp trai! Rất tốt nhưng em rất tiếc!
Song, Hữu Bân cũng không ngu đem nói hết ra, chỉ khẽ động mi lắc lắc đầu.
"Cũng phải, ta với em chưa trò chuyện bao giờ, lần đầu ta thấy em là khi em đang hái hoa... Khi ấy... ta chỉ dám trộm ngắm em thôi..."
Đệt!! May mình là con người thật thà!! Douma khi không đi rình xem con trai nhà người ta hái hoa!! Có khác gì rình trộm gái tắm không?? Quả thật đúng là biến thái mà!!!
Còn đi hỏi có nhớ hay không mới thật đáng quan ngại!
"Giờ em theo ta đến Sapphire - Vương quốc của ta. Em có bằng lòng không?"
"Hơ hơ...." - Hữu Bân nuốt khan một ngụm, đánh liều nói -"Em... có thể từ chối khô---"
Vâng, chưa nói xong đã bị túm a túm lên xe ngựa ngồi với vua. Công nhận là xe sang có khác, ngồi êm ru kể ra cũng sướng, hầy, lông hổ đem đi làm cái thảm để ngồi coi như cũng không tệ. Nhưng mà, Hữu Bân này là người yêu động vật, cương quyết phản đối việc vô nhân đạo như vậy a!
Bất quá, lông Sói ca vẫn đỉnh nhất a!
"Khăn Đỏ."
"Vâng?"
"Có biết vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-quang-khan-do/24584/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.