Sau khi chiến xong nửa con cá nướng to hơn mặt mình, cậu vỗ vỗ cái bụng, ợ một tiếng thật giòn.
An nhiên tựa cả người lên vai hắn mà ngủ.
"Lạnh không?"
"Em nói "có" thì sao?"
"Thì lạnh chết ngươi chứ sao."
"Xì... phũ ghê ta."╯△╰
Thật ra gần lửa rất ấm, chưa biết khi nào nó tắt, cơ mà phải tranh thủ ngủ đã. A, cả ngày hôm nay đủ việc diễn ra oải bà cố luôn!
Hầy, lưng sói ca ca vẫn thật ấm a.
Lại thấy lưng mình nặng hơn, hầy, cái con sâu biếng chó này chưa gì đã ngủ say rồi. Thấy lạnh mà vẫn lì lợm ngủ sao?? Giả như chết thành cá đông lạnh vẫn sẽ ngủ sao?? Ngủ nghìn mùa đông cũng không lo sao??
"Phốc."
Một đuôi sói to dài trắng muốt vô cùng mềm mượt hiện ra. Đẳng Tước cẩn thận điều khiển đuôi bao trọn lấy Hữu Bân, mình thì đề phòng hỏa hoạn liền phủi tắt đống lửa, xoay lưng lại tự ôm đuôi mình, cùng cậu tiến vào mộng đẹp.
"Hí hí, Tước ca ngủ ngoan!" - Xác nhận hắn đã ngủ cậu nói khẽ.
___ ___________ ______________ ______________ __________________ ________
Thấy bụng mình lành lạnh, Hữu Bân phân ra một tay gãi bụng, tay kia đẩy vật-thể-lạ ra.
"Dậy mau!"
Vật thể lạ tách cách nào cũng không rời.
Lần này là đôi mày khẽ cau lại, chán ghét bắt giữ vật thể lạ, dùng móng tay cấu thật lực.
"Ba!" - "Á!!!"
Hắn theo phản xạ, không thương tiếc hạ xuống bên má cậu cái tát.
Vâng, giờ thì cậu max tỉnh luôn, tỉnh như Quách Tĩnh luôn!!... Hức, đau thấy bà nội luôn nà!!! Hức hức...
Cậu ôm bên má đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-quang-khan-do/24582/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.