Editor: Bánh Trứng Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh, Mộc Miên bĩu môi, đem cốc nước ra ngoài. Bóng lưng cô biến mất sau cánh cửa, Lâm Mộ An mới phản ứng lại được. Anh cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt lại. Lúc Mộc Miên bưng bát cháo đi tới, ánh mắt anh trở nên tối lại. Mộc Miên làm ra vẻ phòng bị kĩ càng, nhìn về phía anh, nói: "Cậu mà đẩy bát cháo này ra, cháo nóng mà sánh ra tay tớ thì cậu phải chịu trách nhiệm với tớ." Anh định nói, nhưng lại thôi. Mộc Miên ngồi ở mép giường, múc một thìa cháo lên, thổi nhẹ để cho nguội bớt, sau đó mới đưa đến miệng anh. Thìa cháo vừa được đưa đến miệng, Lâm Mộ An đã ngửi thấy mùi thơm vô cùng quen thuộc. Đáy mắt anh hiện lên vài tia đấu tranh, anh vẫn chưa muốn há miệng ra đâu. Nhưng mà từ tối hôm qua tới giờ anh vẫn chưa ăn gì, dạ dày đang rất đói và đòi ăn. Cháo vào trong miệng, nhiệt độ nóng vừa phải, nêm nếm mặn nhạt cũng rất vừa phải, mùi vị quen thuộc khiến anh muốn ăn hết sạch bát cháo kia. Ăn được hai thìa, Lâm Mộ An liếc qua cái bát một cái, im lặng ăn cháo. Không lâu sắm, bát cháo đầy đã hết sạch. Anh liếm liếm môi, chần chừ mở miệng: "Có nữa không?" Mộc Miên cười: "Cậu hôn tớ một cái thì có." Lâm Mộ An sững sờ nhìn cô, kinh ngạc không nói nên lời, có lẽ là bị sốc vì sự vô sỉ của cô. Gương mặt từ trước tới giờ luôn không cảm xúc của anh đột nhiên thay đổi khiến Mộc Miên rất vui vẻ, không nhịn được mà cúi xuống mổ lên môi anh một cái rồi mới hài lòng bê bát đũa đi ra chỗ khác. "Rất tốt, tớ sẽ cho cậu ăn thêm." Lâm Mộ An nhìn chằm chằm vào lưng cô, cắn cắn môi, trong nháy mắt cảm giác tê dại như điện giật truyền đến toàn thân. Anh âm thầm tức giận: Một cô gái như vậy, mà muốn lưu manh liền lưu manh... Ăn xong hai bát cháo, dạ dày anh đã no căng. Giờ phút này anh rất muốn ngủ rồi, mí mắt ngày càng nặng trĩu. Lâm Mộ An tự quấn chăn chặt quanh mình, mắt chớp chớp một cách chậm chạp nhưng vẫn không chịu ngủ. Mộc Miên đang ngồi bên cạnh nhắn tin, thấy bộ dáng anh như này thì không nhịn được mà lên tiếng: "Buổi chiều tớ xin nghỉ rồi, cậu cứ yên tâm ngủ đi." Anh nhỏ giọng lầm bầm: "Cậu ở đây tôi mới không yên tâm." Nói vậy nhưng anh vẫn an nhiên nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật say. Mộc Miên ngẩng đầu lên, nhìn cái người khẩu thị tâm phi* kia, bất đắc dĩ lắc đầu. [*]: Khẩu thị tâm phi: 口是心非的: nói một đằng suy nghĩ một nẻo. Đến tận khi trời đã tối muộn, Lâm Mộ An mới tỉnh lại. Lúc mở mắt ra, cả căn phòng đã chìm trong màu đen, rèm cửa được kéo xuống kín mít, không cho bất kì một tia sáng nào lọt vào, cảm giác như anh lại cô đơn thêm một lần nữa. Lâm Mộ An nhìn lên trần nhà, chậm rãi chớp mắt một cái. "Đồ lừa dối." Anh mắng thầm. Không biết anh đã nhìn trần nhà bao lâu, ngây ngốc bao lâu, anh lại mệt mỏi khép mắt lại nhưng đầu óc lại nhẹ nhàng dễ chịu, cả người đầy mồ hôi nhưng lại cảm thấy đỡ hơn rất nhiều. Có vẻ như thuốc và cháo của ai đó có tác dụng khá tốt. Anh âm thầm thở ra một hơi, đứng dậy, đầu còn hơi choáng váng. Có lẽ do ngủ lâu nên anh có chút khát. Anh đi dép vào, đi ra mở cửa, cả căn phòng bên ngoài tràn ngập ánh sáng. Lâm Mộ An phải nhắm hờ mắt vào, nhưng anh vẫn nhìn thấy một bóng người đang cúi đầu viết cái gì đó bên cạnh bàn ăn. Tâm trạng đang chìm xuống tận đáy của anh tự dưng nhẹ nhàng đi lên. Nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau vang lên, Mộc Miên dừng bút, quay đầu mỉm cười, "Cậu tỉnh rồi à? Có muốn đi tắm trước không? Để tớ đi nấu thức ăn." Lâm Mộ An không nói gì, cô vẫn nói như nói với chính mình, "Cơm cũng nấu xong rồi, tớ đang đểnồi ở chế độ giữ ấm, bát đũa cũng được rửa sạch rồi, chỉ là không biết lúc nào cậu tỉnh nên chưa nấu đồ ăn thôi. Đúng rồi, cậu đỡ sốt chưa..." Cô ngước mắt nhìn người đã đi đến cạnh mình từ lúc nào. "Ừ." Anh trả lời cô bằng giọng trầm thấp, đầu hơi cúi xuống một chút. Ngay lập tức trên trán anh xuất hiện một bàn tay mềm mại, anh ngoan ngoãn đứng im, mặc kệ bàn tay của cô đang đặt trên trán anh, đáy lòng anh không hiểu sao lại có cảm giác quyến luyến lòng bàn tay ấm áp của cô. "Hết nóng rồi, cậu đi tắm đi." Anh gật đầu một cái rồi đi tắm. Khi cọ rửa toàn thân bằng nước nóng xong, anh cảm thấy mình được hồi sinh, đồng thời anh cũng nhớ lại khoảnh khắc khi nãy, nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, sắc mặt anh hơi trầm xuống, khẽ híp mắt lại. Lúc tắm xong, đi ra phòng khách, anh đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon. Lâm Mộ An lau qua loa mái tóc rồi đi ra. Trong phòng bếp, dưới ánh đèn màu cam, Mộc Miên đang xào nấu thức ăn, tay áo đồng phục dài đến khuỷu tay cô. Trên đầu là búi tóc tròn tròn được búi qua loa, bên gò má còn vương lại mấy lọn tóc. Cô rất tập trung nấu ăn, vừa thành thạo vừa tự nhiên, cả người toát ra sự hiền dịu bình thản. Lâm Mộ An dựa vào cửa, nghe những âm thanh mà cô tạo ra khi nấu ăn, suy nghĩ một chút. Anh không hiểu vì thời gian gần đây có nhiều thứ xảy ra như vậy mà Mộc Miên vẫn bình tĩnh như trước. Mộc Miên múc đồ ăn từ trong nồi ra đĩa, xoay người lại mới nhìn thấy Lâm Mộ An đang dựa vào cửa, ánh mắt trầm trầm. Không biết anh đã đứng đó bao lâu, mái tóc còn bù xù ướt ướt, vẫn còn nhỏ ra nước, cần cổ anh khoác một cái khăn lông. Anh mặc áo quần cùng màu xám rộng thùng thình, càng tôn lên vóc người cao ráo cùng khí chất ôn hòa của anh. Đặc biệt là cổ áo anh rất rộng, có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh quyến rũ. Trong mắt Mộc Miên không hề che giấu sự ngưỡng mộ thích thú. Quả nhiên chỉ cần có dáng đẹp thì mặc cái gì cũng mê người, dù có là bao tải rách. "Nhìn đủ chưa?" Anh cau mày, không kiên nhẫn mở miệng. "Lâm Mộ An, tớ thích nhất lúc cậu như bây giờ." Mộc Miên nói xong, mang thức ăn đặt lên bàn, sau đó lại đến chỗ vòi nước để rửa tay. Xong xuôi đâu đấy, cô thấy anh vẫn đứng đó liền nói: "Cậu sấy tóc đi rồi ăn cơm, nếu không rất dễ bị ốm lại." Anh có vẻ không lo lắng, có khi còn định làm ngược lại, vẫn đứng im không nhúc nhích. Mộc Miên không biết phải làm sao, bèn đưa tay kéo anh. Vừa mới chạm vào tay anh một cái, anh đã không nhịn được mà khẽ quát cô: "Không phiền đến cậu." Mộc Miên không biết nên làm thế nào. Phải đó, cô lại chọc phải chó dữ kìa. Cô nhón chân lên, cầm chiếc khăn đang ở trên cổ anh, nhẹ nhàng lau đầu cho anh, tỉ mỉ như lau lông cho thú cưng. Mộc Miên nhìn thẳng vào mắt anh, nhỏ giọng nhận lỗi, "Tớ sai rồi, được chưa?" Anh không lên tiếng, khẽ đẩy cô ra, tự cầm khăn rồi đi về phía phòng ngủ. Không lâu sau, trong phòng truyền ra tiếng máy sấy ầm ầm. Mộc Miên đứng tại chỗ, rũ mi xuống, che đi cảm giác mất mát trong mắt, nặng nề thở dài. Mộc Miên làm ba món mặn một món canh, gồm khoai tây thái lát xào cà chua cay, thịt xào cà rốt, cánh gà om và canh sườn với rong biển. Tất cả đều là những món mà Lâm Mộ An thích ăn. Anh nhìn vào một bàn đầy thức ăn, ánh mắt có chút phức tạp. Anh cầm đũa, khẽ nuốt nước bọt. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng lúc thức ăn vào miệng, anh cảm thấy đặc biệt ngon, thậm chí còn nhớ lại vị cháo lúc trước. Chỉ lúc còn nhỏ, anh mới được An Lăng nấu thức ăn cho. Sau đó bà bị điên, anh không bao giờ được ăn những món ăn đó nữa, nhưng hôm nay, anh lại cảm nhận được mùi vị đặc biệt này, khiến cho người ta lưu luyến. Đó là hương vị của cơm nhà. Anh cúi xuống, che giấu sự âm u trong đáy mắt. Tối hôm đó, anh ăn tận hai bát cơm, còn uống một bát canh đầy, dạ dày truyền tới cảm giác no căng. Mộc Miên ở lại dọn dẹp bát đũa, dáng vẻ rất điềm tĩnh. Hình như sau khi anh bộc phát tính khí, cô liền trở nên yên tĩnh rất nhiều. Nhưng không hiểu tại sao Lâm Mộ An lại cảm thấy không thoải mái. Anh cũng không biết phải nói gì. "Khi nào cậu mới về?" Lời vừa ra khỏi miệng, anh đã cảm thấy hối hận. Đúng như anh đoán, động tác lưu loát của Mộc Miên ngưng lại một chút, sau đó cô bình tĩnh trả lời: "Tớ rửa bát xong sẽ về." Anh sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái, cứ ngẩn người nhìn cô làm việc. Mộc Miên làm rất nhanh, chưa đầy mười phút đã làm xong. Cô sắp xếp lại đống bát đũa, cất lại về chỗ cũ, rồi đem thức ăn thừa cất vào tủ lạnh, dặn dò theo thói quen: "Còn chút thức ăn chưa ăn hết, tớ để vào tủ lạnh cho cậu. Nếu ngày mai cậu muốn ăn thì có thể hâm nóng lại, không ăn thì cất lại." Cô thường xuyên dặn dò Lâm Mộ An một đống chuyện, nhưng lần nào cũng không đáp lại cô. Mỗi lần cô dặn dò anh xong, cứ rời mắt ra là anh lại y như cũ, cho nên cô cũng đã quen với việc độc thoại một mình. Nói nhiều, mười câu thì cũng chỉ một câu là anh đáp lại, cô cũng không hy vọng gì. "Được." Sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng nói nhỏ làm Mộc Miên sửng sốt trong giây lát. Sau đó cô cười, thừa dịp tâm tình anh đang hiền hòa, cô nói tiếp: "Ăn xong một lát là phải uống thuốc. Trước khi ăn cơm tớ đã đun nước nóng, chắc bây giờ đã nguội cả rồi." Nói xong, cô đứng dậy đi lấy thuốc. Lần này anh không phản kháng mà ngoan ngoãn nhận lấy cho vào miệng. Mộc Miên không nhịn được, đưa tay lên xoa xoa tóc anh. Mái tóc sau khi tắm rất mềm và hơi ẩm, dán vào trán anh, đen nhánh, còn xù xù giống cục bông. Lòng bàn tay cảm giác tê dại, chút ít ngứa ngứa khẽ truyền vào trong lòng, khiến cô cảm thấy dễ chịu. Mộc Miên cười vô cùng dịu dàng. Lâm Mộ Anh uống một ngụm nước, nhìn cô một cái, cảm xúc không rõ ràng. Anh đặt cốc nước xuống, trên môi còn dính giọt nước, anh lè lưỡi liếm một chút. Mộc Miên nhìn vào môi anh, khẽ nuốt nước bọt. "Cậu buổi tối nhớ nghỉ ngơi cho tốt, tớ về đây." Cô nói xong liền thu dọn đồ đạc của mình, cầm lấy cặp sách rồi tạm biệt anh. "Mai gặp lại." Cô đi ra mấy bước mới nghe thấy một âm thanh nhẹ bẫng phát ra từ phía sau, âm lượng rất thấp nhưng cô vẫn nghe rất rõ ràng. "Đi đường cẩn thận." ~Tác giả có lời muốn nói: "Chầm chậm tới đích."~~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]