Editor: Bánh Trứng
Lâm Mộ An nhìn cô chằm chằm, không nói câu nào.
Hai người cứ mặt đối mặt một lúc lâu, Mộc Miên khẽ cười thành tiếng, giọng vô cùng bình thản.
"Lâm Mộ An, môi cậu mềm hơn người cậu rất nhiều."
"Cách xa tôi ra một chút." Anh nói.
Bất ngờ là lần này Mộc Miên cũng không đuổi theo, cô chỉ đứng đó nhìn bóng người Lâm Mộ An dần biến mất ở đầu ngõ, sau đó nháy mắt, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mũi giày rồi cười như được mùa.
Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Mộ An nhìn thấy cô, sắc mặt lạnh lẽo vô cùng, y như lần đầu tiên cô đi cùng anh.
Mộc Miên thử kéo tay áo anh, không hề ngạc nhiên khi thấy tay mình lập tức bị hất ra. Cô lại kéo, vẫn bị anh hất ra, không biết là đến lần thứ mấy, Lâm Mộ An mất kiên nhẫn nhìn cô, trong mắt là vẻ chán ghét.
"Cậu đi đi."
Mộc Miên hít vào một hơi, sau đó mặt dày cười cười, nhưng giọng nói lại rất nghiêm túc, "Không được, cậu đi một mình, tớ không yên tâm."
Anh không nói gì, quay đầu tiếp tục đi về phía trước, Mộc Miên lặng lẽ đi theo. Đến khi cô mang bữa sáng đến cho anh, lại nghe được tiếng "bịch" quen thuộc.
Đó là âm thanh của đồ vật bị ném vào thùng rác.
Mộc Miên thở dài, thất bại ngay từ vòng gửi xe.
Nhưng cô một chút cũng không hối hận.
Chết dưới hoa mẫu đơn thì dù có thành quỷ cũng là quỷ phong lưu.*
[*]:牡丹花下死做鬼也风流: câu thành ngữ của Trung Quốc, có ý nghĩa là chết dưới chân người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-khoi-ngo-tram-lang/219812/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.