Mộc Miên không động đậy, tùy ý anh làm càn, xa cách nhiều năm, môi anh vẫn mềm mại ướt nóng như xưa, lúc ngậm lấy môi cô mút vào, một lòng đều muốn mất hết đi.
Cô nhắm mắt lại, đến gần anh.
Không biết triền miên bao lâu, đến khi Lâm Mộ An buông cô ra, sắc môi đã tươi đẹp đến kỳ cục, không còn nhạt nhẽo phấn nộn như vừa rồi, đỏ tươi đến bức người.
Đôi mắt lấp lánh ánh nước, tỏa sáng nhìn chằm chằm cô.
Mộc Miên duỗi tay đẩy anh ra, ngồi dậy, ánh mắt tìm kiếm áo lông của mình, rốt cuộc nhìn thấy nó đang ở dưới chân giường, thân mình muốn động, lại bỗng nhiên bị người từ phía sau ôm lấy.
Cái chăn ở bên hông kéo lên, gắt gao bao lấy hai người.
“Miên Miên ——”
Đầu của anh chôn ở cần cổ cô nhẹ gọi.
Mộc Miên hơi hơi nghiêng mặt đi, bên má cọ phải sợi tóc mềm mại của anh.
Cánh tay bên hông chợt siết chặt lại, hai người dán chặt lấy nhau.
“Năm ngoái, ba anh bị tai nạn xe cộ.”
“Ừ.”
“Sau đó anh về nước một chuyến, anh… Tới tìm em”, anh đem đầu vùi càng sâu chút, chóp mũi ở trên làn da mềm mại cọ cọ.
“Sau đó anh thấy được em cùng bạn cùng phòng của em ở bên nhau, cô ấy, cô ấy lớn lên giống như con trai, anh cho rằng em có bạn trai, em cười đặc biệt vui vẻ…”
Cho dù sớm đã đoán được nguyên nhân, cũng phi thường tức giận, nhưng từ khi từ chính miệng anh nói ra, Mộc Miên cũng có chút buồn cười, chỉ là thực nhanh, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-khoi-ngo-tram-lang/1126710/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.