Sáng sớm mặt trời vẫn như thường ngày đúng giờ nhô lêntừ phía đông, một ngày mới có trật tự lại bắt đầu, giống như tất cả đều khôngthay đổi, lại phảng phất có cái gì đó không giống với lúc trước.
Lúc Lục Tiểu Phong tỉnh dậy Tô Trí Nhược đã ra khỏinhà đi làm, trên bàn ăn bữa sáng ngon miệng được đặt ngay ngắn, chất lượng cuộcsống của Tô đại gia yêu cầu rất cao, kèm theo chất lượng cuộc sống của Lục TiểuPhong cũng được nâng cao, chẳng qua nàng ăn không quen bữa sáng theo kiểu TâyÂu của Tô Trí Nhược, nàng thích nhất sữa đậu nành và bánh quẩy, nhưng nàng biếtcửa hàng bán hai thứ này ở gần nhất cũng cách ba con đường. Nhìn một bàn đồ ănsáng Lục Tiểu Phong nhéo nhéo mặt, đau quá, xem ra không phải nàng đang nằm mơ,nhưng tại sao nàng vẫn cảm thấy đây không phải là sự thật.
Trên bàn còn có tờ giấy: Nhất định phải ăn hết!
Anh ta muốn bắt nàng chết vì ăn no sao, nhiều như vậy,cho dù là ăn cả bữa trưa cũng chưa chắc có thể ngốn hết được.
Lục Tiểu Phong dở khóc dở cười ngồi xuống ngoan ngoãnhoàn thành nhiệm vụ, cầm di động trong tay đọc tin nhắn.
“Biểu diễn ca nhạc tối ngay, có thời gian? —— Liêu KhảNham.”
Lục Tiểu Phong lập tức trả lời: “Có.”
Chỉ trong chốc lát, di động lại rung lên: “Vậy tối nay7h tôi qua đó đón em.”
Lục Tiểu Phong để điện thoại di động xuống, mấy chữ“Biểu diễn ca nhạc” phóng thật to trong óc, lúc này nàng mới cảm thấy buồnphiền, nếu muốn đi nghe ca nhạc không thể ăn mặc tùy tiện được. Nhưng mà quầnáo của Lục Tiểu Phong tất cả đều hết sức hết sức bình thường giản dị, nàng lụctung hơn nửa ngày, cuối cùng tìm khắp ngóc ngách mới thấy một chiếc áo liền váyhơi đoan trang một chút.
Khi Tô Trí Nhược về đến nhà đứng chần chừ ở cửa nửangày, trong tay hắn cầm hai vé xem ca nhạc, đây chính là vé vào cửa khó kiếm đixem ban nhạc quốc tế nổi tiếng biểu diễn, hắn cũng rất vất vả nhờ quan hệ mớikiềm được hai vé. Hai ngày trước Diệp Nhuận An đã ám chỉ hôm nay cô ấy có rảnh,cô ấy cũng muốn đi xem biểu diễn lần này, Tô Trí Nhược đấm một quyền bỏ qua đềnghị của cô ta. Hắn hơi nghĩ nghĩ một chút lí do hẹn để giải thích với Lục TiểuPhong, tự cảm thấy không có sơ hở gì, lúc này mới mở cửa đi vào nhà. Nhưng màvừa đi vào cửa chính liền nhìn thấy Lục Tiểu Phong vội vội vàng vàng chạy rachạy vào, cô ta lại mặc một chiếc áo liền váy màu đen thắt thắt lưng rất khôngtầm thường, bên ngoài khoác một chiếc áo bành tô dày, tóc hiếm khi gọn gàng đãđược xử lý qua, nhìn hắn hắn trở về cũng không kịp chào hỏi.
“Cô muốn đi ra ngoài?” Giọng Tô Trí Nhược quái dị đặtcâu hỏi.
Lục Tiểu Phong nhìn đồng hồ, nói: “Đúng vậy, nhanhkhông không kịp nữa.”
“Đi đâu?” Tô Trí Nhược chạy theo sau lưng cô ta hỏi.
“Khả Nham hẹn tôi đi xem biểu diễn ca nhạc.”
“Cái gì?” Bàn tay Tô Trí Nhược đặt trong túi áo căngcứng.
Lục Tiểu Phong dừng động tác lại: “Làm sao vậy? Chưaăn cơm tối sao, a, thật ngại quá, tôi quên không nói cho anh biết, hôm nay tôikhông chuẩn bị cơm tối…”
“Làm sao cô có thể như vậy!”
Lục Tiểu Phong bị anh ta mắng bất ngờ khiến cho khôngnghĩ được gì, không khỏi giật mình, nhưng cẩn thận nghĩ lại mình cũng thậtkhông chu đáo: “Thật có lỗi, thật sự tôi quên mất không nói cho anh biết mộttiếng, làm sao bây giờ, hay là gọi người mang đồ ăn tới đi, tôi đi gọi giúpanh.”
Tô Trí Nhược một phen đoạt lấy di động của Lục TiểuPhong, hùng hổ nói: “Không được đi!”
Lục Tiểu Phong càng không hiểu ra làm sao: “Vì sao?Tôi đã hẹn với Khả Nham.”
“Cô đi… Tôi, tôi làm sao bây giờ?” Tô Trí Nhược gấpđền độ đầu lưỡi thiếu chút nữa thắt lại.
“Không phải bảo anh gọi người đưa đồ ăn tới sao, thỉnhthoảng ăn một lần sẽ không chết người.” Lục Tiểu Phong thật không nghĩ rằnglòng dạ yêu nghiệt này lại nhỏ nhen như vậy.
“Chết người!”
Tô Trí Nhược lập tức phản bác, con người trong lúcnguy cấp thường có thể cái khó ló cái khôn, Tô Trí Nhược đột nhiên ngã lăn trênghế sô pha: “Hôm nay tôi đau dạ dày cả một ngày, thật vất vả mới chịu được vềđến nhà, bây giờ bị cô làm cho tức giận lại càng đau.”
“Uống rồi, không tác dụng.” Mặt Tô Trí Nhược hướng vàobên trong, cong lưng, từ phía sau nhìn qua giống như thật sự đau đớn vô cùng.
“Vậy làm sao bây giờ, đau lắm hả?”
Tô Trí Nhược nhíu mày, cố ý run run nói: “Đương nhiênđau muốn chết, cô lại cứ bỏ tôi một mình ở nhà đi ra ngoài dong chơi như vậy.”
Lục Tiểu Phong nhìn đồng hồ, lại nhìn Tô Trí Nhược,suy nghĩ một lát sau đó không khỏi nghi ngờ hỏi: “Không phải anh giả vờ đóchứ?”
“Giả vờ? Cái cô này… hứ…” Tô Trí Nhược lật người, mộttay gắt gao đè bụng lại, từ từ nhắm hai mắt, lông mày cùng mặt nhăn nhó.
Lục Tiểu Phong sờ sờ trán của anh ta, vậy mà chạm phảimột lớp mồ hôi, xem bộ dạng anh ta đau đớn như vậy thật sự không phải giả vờ,lương tâm của nàng đang quấy phá, không có cách nào, Lục Tiểu Phong đành phảigọi điện cho Khả Nham nói rất nhiều câu thật xin lỗi, cũng may Khả Nham rộnglượng không có tức giận.
Lục Tiểu Phong cúp điện thoại, nhìn thấy Tô Trí Nhượcđau đến ngã trên mặt đất, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao bây giờ:“Tôi không ra ngoài nữa, anh muốn tôi làm gì?”
“Đau…” Tô Trí Nhược chỉ nhắm mắt nói một chữ như vậy.
Lục Tiểu Phong nghĩ một lát, vội vàng chạy đến phòngbếp lấy nước ấm, Tô Trí Nhược nằm trên ghế sô pha vừa mới rồi còn đau đớn nóinăng lộn xộn lập tức không có việc gì, mở một con mắt liếc trộm Lục Tiểu Phong,cười giống như một con mèo thành tinh. Lục Tiểu Phong quay người lại, Tô TríNhược vội vàng lại bày ra một bộ dạng nửa sống nửa chết.
Lục Tiểu Phong nâng Tô Trí Nhược dậy: “Uống chút nướcấm trước đi.”
Tô Trí Nhược miễn cưỡng uống được hai hớp, lắc đầu,lại quay về co rút trên ghế sô pha.
“Hôm nay anh có ăn cơm đúng giờ không?”
“Ăn… có ăn chút cơm trưa.” Tô Trí Nhược nhỏ giọng nói.
“Rốt cuộc có ăn hay không?” Lục Tiểu Phong không nhịnđược nghiêm giọng.
Suy nghĩ của Tô Trí Nhược thay đổi, lập tức giả vờ cóbộ dạng thật sự không tình nguyện nói: “Không có…”
Vẻ mặt Lục Tiểu Phong không có cách nào: “Tôi chỉbiết, đại khái là do đói quá mức, tôi đi nấu chút cháo, đầu tiên phải đỡ anhtrở về phòng đã.”
Sau khi thu xếp tốt cho Tô Trí Nhược, Lục Tiểu Phongđi ra ngoài nấu cháo. Sau khi mưu kế được thực hiện Tô Trí Nhược liền vươn vaiduỗi chân nằm ở trên giường, hắn thở phào một cái bình tĩnh lại, may mà hắnthông minh, cũng may hôm nay trong xe hắn mở chút máy sưởi, nóng đến mức hắn ứamồ hôi mới gạt được ánh mắt của Lục Tiểu Phong. Tô Trí Nhược lấy từ trong túira hai tấm vé xem ca nhạc, tờ vé đã bị hắn nắm đến hoàn toàn mất hết hình dạng,tuy có chút đáng tiếc, nhưng dù sao vẫn dễ chịu hơn để cô ấy đi xem ca nhạccùng người đàn ông khác.
Xem ra không thể phớt lờ cái gã đàn ông tên là LiêuKhả Nham kia, địa vị đối phương cũng không nhỏ, hắn còn nhớ rõ người này bộdạng thư sinh chững chạc, ăn nói tài giỏi, gia cảnh cực tốt, trước mắt đangcùng hẹn hò với Lục Tiểu Phong. Theo hắn quan sát thì mỗi tuần bọn họ đều tranhthủ thời gian gặp gỡ, nhưng nếu nói họ là bạn trai bạn gái lại có vẻ không đủthân mật. Thái độ Lục Tiểu Phong luôn không rõ ràng, lấy tính cách của cô ta sẽkhông hay tùy tiện ra ngoài cùng đàn ông, chẳng lẽ quan hệ thật sự của bọn họlà như thế? Tô Trí Nhược suy đi nghĩ lại, càng nghĩ càng phát bực, trước kiahắn không đem Liêu Khả Nham để vào trong mắt, nhưng mà hiện tại xem ra bởi vìngười đàn ông này hắn sẽ gặp phải nguy cơ lớn nhất đời người.
Tô Trí Nhược còn đang ở đó miên man suy nghĩ một mình,Lục Tiểu Phong đã bưng bát đĩa đi tới. Tô Trí Nhược lập tức giả chết, Lục TiểuPhong ngồi vào bên giường, vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Có thể ngồi dậy không?”
Tô Trí Nhược gắng gượng lật người, nhích dần hướng lêntrên, Lục Tiểu Phong đem gối dựa sau lưng anh ta, cầm bát đũa đưa cho anh ta,Tô Trí Nhược khôn đón, cau mày cứ ấn dạ dày xuống không động đậy, mắt hồ ly nửanhắm nửa mở, ánh mắt có chút đáng thương. Lục Tiểu Phong ngẩn ra sau đó lập tứchiểu ý, nàng múc một muôi, nhẹ nhàng thổi thổi hơi nóng, đưa tới bên miệng TôTrí Nhược: “Chỉ là cháo hoa, bên trong có cho thêm ít ruốc thịt, lấy trình độtrước mắt của tôi không thể nấu cháo thịt hay cháo trứng được.”
Tô Trí Nhược không nói gì, im lặng ăn một ngụm này.
Lục Tiểu Phong tiếp tục múc muôi thứ hai lên để nguội,hỏi: “Cũng tạm chứ?”
Tô Trí Nhược nói một câu dễ nghe hiếm thấy: “Uhm, cũngtạm.”
Một bát cháo rất nhanh đã thấy đáy, Lục Tiểu Phong thudọn bát đĩa xong, lại lấy ra một cốc nước mật ong nong nóng: “Uống chút đi.”
Tô Trí Nhược lại nhấp một hớp, Lục Tiểu Phong vẫn cầmtrên tay, tầm mắt liếc hướng lên trên người Lục Tiểu Phong: “Tại sao cô phải ănmặc thế này? Không biết hôm nay trời rất lạnh sao, còn mặc ít như vậy.”
Lục Tiểu Phong cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên chínhngười mình, nói: “Tôi nghĩ nếu như đi xem ca nhạc chắc hắn phải mặc cẩn thậnmột chút, cho nên sẽ mặc cái này. Có phải rất kỳ quái hay không? Cái này coinhư là quần áo tương đối cẩn thận của tôi, rất lâu rồi không có mặc qua.”
“Vì đi hẹn hò có cần phải mặc thành như vậy không, đithay đồ nhanh, mắt thẩm mỹ của cô thật sự làm cho người ta không dám gật bừa.”Tô Trí Nhược cố tình chê. “Hai ngày nữa tôi dẫn cô đi mua quần áo.”
“Cái anh này, miệng vừa mới nói tốt một chút lại bắtđầu rồi đó. Còn nữa, vì sao tôi phải đi mua quần áo với anh.”
Tô Trí Nhược thản nhiên trả lời: “Bởi vì mắt thẩm mỹcủa tôi tương đối tốt.”
“Anh thật đúng là…”
“Ôi chao ơi, lại đau.” Tô Trí Nhược cố tình đánh trốnglảng.
Lục Tiểu Phong không chút thông cảm: “Xem đó, báo ứngđến đó.”
Ngoài miệng nói như vậy, Lục Tiểu Phong vẫn lấy mộtcái gối ôm đặt trên bụng Tô Trí Nhược: “Ôm chặt nó trên dạ dày, như vậy sẽ đỡmột chút, khi tôi đau bụng làm như vậy đều có tác dụng.”
Tô Trí Nhược nhướng mày: “Tôi không cần. Lúc trước tôiđau bụng, mẹ của tôi đều mát xa giúp tôi.” (ôisặc =)),đây gọi là được nước lấn tới a)
Lục Tiểu Phong sửng sốt: “Cái gì?”
Tô Trí Nhược không chịu buông tha: “Nếu không có aigiúp tôi mát xa sẽ đau rất lâu. A, lại đau, a, đau chết…” Tô Trí Nhược một bênkêu, một bên trộm nhìn sắc mặt Lục Tiểu Phong.
Lục Tiểu Phong coi như hiểu rõ nếu anh ta không đạtđược mục đích sẽ không bỏ qua, nhưng mà nàng hiện đang không có biện pháp gìvới anh ta, từ chối một hồi, nàng đành phải nói: “Vậy anh nhắm mắt lại.”
Tô Trí Nhược rất nghe lời, lập tức nhắm mắt lại.
Tay Lục Tiểu Phong đặt ở trên bụng Tô Trí Nhược nhenhàng ấn ấn: “Nơi này đau không?”
“Không phải, xuống dưới một chút nữa.”
“Nơi này?”
“Cũng gần gần như thế.”
Lục Tiểu Phong từ từ, nhẹ nhàng mát xa ở chỗ đó theonhiều kim đồng hồ, bên trong phòng lập tức yên tĩnh, ngay cả hô hấp cũng nhẹnhàng rất nhiều, hơi thở trong lúc đó cũng có chút dịu dàng không nói nên lời,khéo léo quẩn quanh trong lòng người. Lục Tiểu Phong giương mắt nhìn Tô TríNhược, bởi vì ban nãy khó chịu mà trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra chút tính trẻcon, lông mi dài đáng ngạc nhiên, tôn lên độ cong hoàn mỹ, chỉ cần anh ta mởmắt ra liền sẽ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp lại sắc bén, so với màu đen nhạt hơnmột chút, lại so với màu nâu thẫm hơn một chút, bên trong giấu đi sức hấp dẫn.Nàng thích nhất ánh mắt của anh ta, lại thường xuyên không dám đối diện cùngnó.
Một người đàn ông có thể lớn lên nhìn đẹp như vậy thậtđáng ghen tị, nếu tính tình anh ta tốt hơn một chút nhìn chung liền hoàn mỹ.
Thời gian yên tĩnh rất lâu, động tác tay của Lục TiểuPhong càng lúc càng nhẹ, Tô Trí Nhược nhắm mắt lại không có phản ứng gì, nàngrón rén đứng dậy, bưng bát đĩa lên đang muốn đi tới cửa, ống tay áo đột nhiênbị người bắt lấy.
Tô Trí Nhược nhắm mắt lại, giọng nói cương quyết: “Nhớrõ cô đã đồng ý, hai ngày nữa đi mua quần áo.”
Anh ta bao giờ cũng cố chấp một cách khó hiểu như vậy,Lục Tiểu Phong thở dài: “Đã biết.”
Nghe được tiếng đóng cửa, Tô Trí Nhược lấy tay đặt ởbụng chỗ lục Tiểu Phong vừa rồi chạm vào, nhịn không được nhếch khóe miệng mộtcái, lại nhịn không được nhếch khóe miệng một cái, cuối cùng nhịn không đượckéo chăm trùm qua đầu cười to, hắn nhìn thấu tính tình của cô ấy, bọn họ giằngco hắn chưa từng thất bại.
Hôm sau là thứ bảy, tâm tình Tô Trí Nhược thật tốt rờikhỏi gường, Lục Tiểu Phong còn đang ngủ, sau khi Tô Trí Nhược tập thể dục trởvề, Lục Tiểu Phong vẫn chưa dậy, đến tận gần trưa, Lục Tiểu Phong đột nhiênhùng hục chạy vội từ trong phòng ra, sau khi đánh răng rửa mặt liền chạy rangoài.
Tô Trí Nhược giữ chặt cô lại: “Đi đâu vội vã như vậy?”
Lục Tiểu Phong vô cùng lo lắng nói: “Hôm qua bởi vìanh mà cho Khả Nham ăn thịt thỏ, hôm nay hẹn anh ta đi ăn cơm trưa. Đi đây, byebye.”
Cái gì gọi là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Tô Trí Nhượccòn chưa kịp ngăn cản Lục Tiểu Phong đã mất dạng, hắn giống như bị người khácgiáng một gậy vào đầu, sắc mặt đen có thể so với trong động tối om, tâm tìnhtốt cái gì tất cả đều ném vào thùng rác.
Khả Nham Khả Nham, gọi cũng thật thân thiết, Tô đạigia tức giận tới mức nghiến răng.
Một lát sau, chuông cửa vang lên, tư tưởng Tô TríNhược đang âm u bỗng sáng lạn lên, hắn nghĩ rằng Lục Tiểu Phong hối hận quaylại, bắt máy điện thoại nói:”Không đi?”
“Alo, Xin chào, làm ơn mở cửa.”
Vừa nghe không phải Lục Tiểu Phong, giọng của Tô TríNhược lập tức chuyển sang nóng nảy: “Cô là ai?”
“Hạ Kỳ.”
Khuôn mặt hùng hổ xuất hiện trong đầu Tô Trí Nhược,hắn lập tức trả lời: “Lục Tiểu Phong đi vắng,” Nói xong liền muốn cúp máy.
Hạ đại tiểu thư vội vàng kêu Tô Trí Nhược dừng: “Từ từđã, hôm nay tôi không tìm cô ấy, tôi đến tìm anh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]