🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tác giả: Thâm Hải Tiên Sinh

Trung - Việt: Linh Thần

---

Lúc quay lại, tôi nhìn gương mặt che mắt của Thôn Xá Na Lâm... Hắn không nhúc nhích, cứ lẳng lặng để tôi bịt miệng, cũng chẳng cau mày, nhưng không có hô hấp, rõ ràng cũng cảm thấy căng thẳng vì động tác đột ngột của tôi.

Cảm nhận được cảm giác lạnh băng, mềm mại, tay tôi tê dại, nhích tay ra.

Tầm mắt lại chẳng chịu nghe lời nhìn lướt qua môi hắn.

Khóe môi cụp xuống, môi mỏng, là đặc trưng của người yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, có hạt môi, đỉnh môi rõ ràng, viền môi cong như cánh cung của thần tình yêu đầy quyến rũ... vừa nhìn đã thấy hôn rất thích.

Tôi nuốt khan, cảm thấy bên khóe mắt phải có cảm giác lành lạnh, không khỏi sững sờ, nhìn sang mới thấy hắn đang chạm tay lên khóe mắt phải của tôi. Phỏng chừng chỗ đó bị đạn sượt qua hoặc cành cây làm trầy, máu chảy dọc xuống má, được hắn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lau đi.

Tim tôi đập như trống bỏi, nhưng cũng rất nghi ngờ... hành động này xảy ra giữa hai người đàn ông, cả lại còn là người vừa quen biết... thật sự quá đỗi mờ ám, huống chi không phải Thôn Xá Na Lâm đã tức giận vứt tôi ra đường vì tôi bình luận về bức tranh kia sao?

Sao giờ lại đối xử với tôi như vậy?

Chắc hắn không xuất hiện ở đây một cách trùng hợp nhỉ?

Hết giận rồi, cảm thấy mình làm không đúng, nên cố ý đến tìm tôi?

Tôi nhướng mày nhìn Thôn Xá Na Lâm, thầm cân nhắc, cảm nhận được bụng ngón tay hắn lành lạnh lướt qua khóe mắt mình, động tác không giống lau vết máu một cách đơn giản nữa, mà là vuốt ve, tôi giật mình, giữ cổ tay hắn, nhếch môi: "Làm gì vậy, Thôn Xá Na Lâm? Đêm hôm ném tôi ra đường, giờ thấy có lỗi à? Tôi nói cho anh biết, anh đối xử với tôi như vậy tôi sẽ nghĩ lệch hướng đấy."

Thôn Xá Na Lâm chẳng quan tâm đến lời chòng ghẹo của tôi, cũng chẳng vùng khỏi tay tôi, ngón cái vẫn đè khóe mắt: "Mặt em, không bị thương được."

Giọng điệu hắn vô cùng bình thản, nhưng lờ mờ lộ ra khuynh hướng khát máu, không biết sao lại khiến tôi nhớ đến người đàn ông bị tài xế biến thành quái vật liếm mặt.

Suy nghĩ lênh đênh trong lòng tôi biến mất, tôi nhịn cười: "Thôn Xá Na Lâm, chúng ta phải rời khỏi đây, chỗ này thật sự rất nguy hiểm, không những có quái vật, mà còn có người xấu nữa, trước đó tôi và Sebon bị người xấu bắt, cũng không biết cậu ấy chạy thoát chữa, chúng ta về thôn nói chuyện này với tộc trưởng, tổ chức đi tìm đứa nhỏ ấy."

"Nó, không sao." Thôn Xá Na Lâm đáp: "Đã được đưa về thôn rồi."

"Hả?" Tôi ngạc nhiên, không dám tin nhanh như vậy, nhưng nghe hắn nói rất chắc chắn, cũng rõ hắn không cần lừa tôi chuyện an nguy của người cùng tộc mình làm gì nên cũng yên tâm.

"Tốt quá rồi. Chúng ta đi thôi?" Tôi buông cổ tay hắn ra, Thôn Xá Na Lâm vẫn không nhúc nhích, ngồi trên tảng đá, hơi ngửa mặt, giây phút này, không biết có phải vì ảo giác bóng cây gây ra không, dường như tôi thấy được khóe môi bên dưới tấm vải đen hơi giật giật.

"Em rất tốt bụng."

"..." Tôi khẽ phì cười, trái tai hơi nóng lên... chẳng có tên gay nào có thể cưỡng lại lời khen của một người đàn ông xinh đẹp như Thôn Xá Na Lâm, huống chi hắn còn là chàng thơ của tôi nữa.

Tôi, tốt bụng sao?

Từ nhỏ đến lớn, không biết bao nhiêu người từng nói tôi có đôi mắt đậm tình nhưng lại có tính tình lạnh nhạt, đến cả Minh Lạc cũng từng nửa đùa nửa thật rằng tôi ngoài nóng trong lạnh, vốn tưởng là một đốm lửa, người mê đắm sự ấm áp đến gần mới phát hiện ra lạnh nhạt cực điểm.

Lạnh nhạt, chẳng phải có nghĩa là vô cảm sao?

Người thế này cũng xem là tốt bụng à?

Chỉ là đạo nghĩa người bình thường nên có thôi, tôi cũng có, đúng mà nhỉ?

"Sàn sạt", lúc tôi đang thả hồn trôi xa, đột nhiên thấy một bóng người áo vàng đi ra từ đại thụ sau lưng cách Thôn Xá Na Lâm không xa... là tên Kuman kia? Anh ta cầm một cây cung cong trong tay, lúc tôi phát hiện, anh ta vươn tay sờ sau lưng, rút một mũi tên với tốc độ cực nhanh, "vèo" một tiếng lao đến, tôi đẩy Thôn Xá Na Lâm sang một bên, một bóng đen lao đến đâm trúng đầu vai tôi.

"Bùm"... trên vai tôi bùng lửa, trên mũi tên là một lá bùa vàng đang cháy, cơn đau thấu tim cũng ập đến, tôi hét thảm thiết, lăn lộn trên đất, cơ thể lại được một đôi tay bế lên.

"Mau chạy đi Thôn Xá Na Lâm, đám người xấu đó đuổi đến rồi!" Tôi nhịn đau gào lên.

Thôn Xá Na Lâm cứ mắt điếc tai nhơ, giữ mũi tên sắc bén trên vai tôi, ngọn lửa bị hắn dập tắt bằng tay không. Tờ giấy vàng cháy thành tro, lại nghe thấy một tiếng "vèo" nữa, hắn cùng chẳng thèm tránh, còn nghiêng đầu nhìn, tôi ôm lấy cơ thể hắn, muốn bảo vệ vị trí tim sau lưng hắn, lúc này, tôi nghe tiếng chim vỗ cánh, một bóng trắng sà xuống, "rắc", một mũi tên nữa đâm vào mặt đất cạnh tôi, đứt thành hai nửa, sau đó tự cháy chẳng cần lửa, thân tên cháy thành tro.

Bóng trắng kia gập cánh đậu trên vai Thôn Xá Na Lâm, là con kền kền lông đầu đỏ ấy, vừa ngước mắt nhìn, bóng người áo vàng kia chợt lóe, biến mất không còn tăm tích.

Thôn Xá Na Lâm huýt sáo, kền kền trên vai hắn vỗ cánh bay về phía bóng người áo vàng vừa xuất hiện.

Cơn đau ở đầu vai vẫn dai dẳng, cảm giác thiêu đốt lan từ vết thương vào từng mạch máu của tôi, cứ như rừng khô bị lửa thiêu trong đêm đông, tôi giữ vai hắn, toàn thân run rẩy, rên rỉ không thành tiếng: "Nóng, đau quá... cứ như bị thiêu vậy! Trên tên có độc!"

Cơ thể nhẹ bẫng, hắn bế tôi lên, đặt vào trong nước suối. Nước suối lạnh lẽo vây quanh, nhưng tôi không cảm nhận được hơi lạnh, chỉ thấy như có ngọn lửa luồn lách trong cơ thể, đau đến mức tôi không chịu được co giật.

"Đừng nhúc nhích." Một tay Thôn Xá Na Lâm đè lên ngực tôi, tay kia giữ chặt mũi tên trên vai, rút mạnh ra!

"Ưm!" Rắc... xương tay hắn phát ra tiếng ma sát, máu tươi tôi văng tung tóe, hệt như con lươn giãy chết bị hắn đè xuống nước.

"Vì sao?"

Thôn Xá Na Lâm chống đỡ bên trên tôi, kề tai tôi hỏi.

Tôi biết hắn hỏi tôi vì sao mạo hiểm cứu hắn, nhưng đau và mất máu nên tôi dần rơi vào mơ hồ, không trả lời hắn được, chỉ cười một cách yếu ớt.

Sau đó, mái tóc đen dài ẩm ướt lướt qua mặt tôi, quét qua cổ, khiến tôi hơi ngưa ngứa. Thôn Xá Na Lâm cúi xuống bế tôi lên, gục đầu vào vai tôi. Sau đó, thứ gì đó lạnh hơn cả nước suối, nhưng lại mềm mại hơn cả cánh hoa rơi xuống vết thương của tôi.

... Đáng giá.

Trong đầu tôi bật ra suy nghĩ này rồi hôn mê.

...

"A Nhiễm."

Trong mơ hồ, giọng nói dịu dàng quen thuộc khẽ vang lên, một bàn tay ướt đẫm đang vuốt ve gương mặt tôi.

Tôi vô thức giữ bàn tay ấy lại, chạm phải chuỗi vòng lạnh băng. Bề mặt hơi thô, góc cạnh không bằng phẳng, là hạt màu khoáng vật... đích thân tôi mài. Cảm giác rất đỗi quen thuộc, tôi xoay nó vào giữa tay lần từng hạt một theo thói quen, lười nhác mở mắt ra.

"Em tỉnh rồi à? Gương mặt Minh Lạc kề bên trên, nhìn tôi chăm chú, đáy mắt đầy vẻ dịu dàng có thể dìm chết người ta, gương mặt tóc tai anh ấy đều ướt đẫm, cứ như người cá vừa ra khỏi hồ tắm. Anh ấy cúi đầu, hôn lên khóe mắt tôi: "A Nhiễm, kết hôn với anh được không...?"

"Sao anh lại nhắc đến chuyện này? Chẳng phải em đã nói đáp án của mình với anh rồi sao?" Tôi bực dọc đáp lại anh ấy.

Tôi sẽ không kết hôn với bất kỳ ai, mãi mãi sẽ không chấp nhận ràng buộc thế này, huống chi anh ấy là nguồn cảm hứng của tôi, nếu chúng tôi kết hôn, chắc chắn mỗi quan hệ này sẽ biến chất, đi đến kết cục thô tục khó chịu. Tôi vỗ lưng anh ấy an ủi qua lớp sơ mi ướt đẫm, nhưng lại chạm vào cơ thể lạnh băng.

"Anh, sao anh lạnh vậy?"

Đột nhiên hai tay bị siết chặt kéo lên đỉnh đầu, là một dáng vẻ khá mạnh.

"A Nhiễm, anh muốn em."

Minh Lạc vẫn luôn nghe theo và chiều chuộng tôi, anh ấy biết tôi tư nhỏ tới lớn đã được vây quanh quen rồi, luôn muốn chi phối tuyệt đối trong mối quan hệ, cũng rõ chấp niệm cá nhân về quan hệ giữa họa sĩ và nguồn cảm hứng... giữa hai vế này, hòa hợp về mặt tinh thần là đủ rồi, hôn môi đã là biểu hiện tình dục thuần khiết nhất, đạt đến đỉnh điểm rồi, tiến thêm bước nữ sẽ trở thành mối quan hệ biến chất, nên dù anh ấy rất muốn lên giường với tôi vẫn chưa từng ép buộc, chưa từng làm quá như hiện tại, tôi sững sờ: "A Lạc?"

"A Nhiễm, anh lạnh quá, tim anh lạnh." Ánh mắt Minh Lạc dịu dàng, giọng điệu lại thay đổi đột ngột, không khí xung quanh cũng giảm xuống mấy chục độ, khiến tôi cảm giác như rơi vào hầm băng. Xung quanh tối om, giờ tôi mới chú ý, tôi không ở trong phòng mình mà ở trong một căn phòng hình vuông tối tăm chật hẹp. Giống như quan tài vậy.

"Minh, Minh Lạc, chúng ta đang ở đâu vậy?"

"Anh mới đi một năm mà em đã thích người khác rồi?"

"Đ, đi?"

Tôi rùng mình nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc của Minh Lạc trước mắt.

Đi, đúng, chẳng phải Minh Lạc đã chết rồi sao?

"A Nhiễm." Minh Lạc lẩm bẩm gọi tên tôi, sắc mặt dần tái trắng, sau đó lại bắt đầu sưng phù như bị ngâm nước lâu ngày, máu tươi trào ra từ hốc mắt, mũi và tai anh ấy, anh ấy lại há miệng ra, mấy con cá nhỏ chui ra từ kẽ răng, hòa với máu rơi xuống mặt tôi: "Anh rơi từ nơi rất cao xuống biển, nước biển rất lạnh, cá rỉa thịt anh, anh sợ lắm, anh rất nhớ em, rất muốn em đến bầu bạn cùng anh, sao em lại thích người khác rồi?"

"Buông, buông tôi ra!" Tôi hét to, vùng vẫy, mấy con cá nhỏ kia chui vào trong đồ tôi, loi nhoi khắp trên da, bò từ ngực đến bụng tôi.

"A Nhiễm, anh yêu em, kết hôn rồi chúng ta sẽ có thể bên nhau mãi mãi."

Đột nhiên, một tiếng "soạt" vang lên, thứ gì đó đâm thủng ngực tôi.

Tôi cụp mắt nhìn, đó là một đóa đồ mi đỏ như máu.

Một bàn tay trắng bệch thon dài thò ra từ nhụy hoa, bóp cổ Minh Lạc.

"Cậu ấy là... nô lệ của ta. Chỉ là một linh hồn còn sót lại mà cũng dám đụng vào ta?"

Tôi hoảng hồn tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa.

Trong đầu hỗn loạn, không nhớ mình mơ thấy gì, tôi mở bừng mắt, bóng tối che phủ một bên mắt, bên kia hơi mơ hồ, chỉ thấy bóng cây đong đưa như có ánh lửa.

Chất lỏng đặc lành lạnh nhỏ từng giọt thấm vào giữa môi tôi, ngọt mà tanh, tỏa ra mùi hương mê hoặc không rõ, khiến tôi ứa nước bọt.

Tôi nuốt nước bọt theo bản năng, cảm giác đau rát trong cơ thể cũng dần lui, tầm mắt dần rõ ràng hơn, phát hiện trên mặt mình là bàn tay với những ngón tay thon dài.

Tôi ngước mắt nhìn theo cánh tay, chợt sững sờ ngồi dậy.

"Thôn Xá Na Lâm, anh làm gì vậy?" Tôi muốn giữ tay hắn kiểm tra vết thương ở cổ tay, nhưng hắn đã nhanh hơn, rụt tay lại, giấu dưới tay áo.

"Đây là... cách trị thương của tộc ta." Hắn đáp.

Lời tác giả:

Dựa báo sớm rồi, xin lỗi mọi người, mai mới tới đoạn hồ ly nhỏ của chúng ta bắt đầu dùng trăm phương nghìn kết dụ (tìm) dỗ (chết) người đẹp á. hhahahaha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.