Tôi thấy phấn chấn hơn, có xe qua đường ư? Có lẽ có thể gặp được người biết đường chở tôi đến bộ lạc Na Xá. Đợi một lát, quả nhiên tôi thấy một chiếc xe Jeep xám lao đến, vội vẫy vẫy tay với nó, gọi to: "Này!"
Người trên chiếc Jeep thấy tôi cũng giảm tốc độ, dừng lại trước mặt tôi. Trên nóc xe có lều bạt và dụng cụ cắm trại,... có lẽ là mấy người du lịch tự túc. Tôi nhìn vào kính chắn gió, nhưng trời tuyết phản quang dữ quá chẳng thấy rõ mặt người.
Tôi thấy chiếc xe này dừng lại nhưng không hạ cửa sổ xuống, cũng chẳng mở cửa xe, thậm chí còn chẳng chào hỏi lấy một câu, tôi đoán đối phương đang đề phòng, sợ gặp phải người xấu bèn cởi áo choàng ra để đối phương thấy rõ tôi không giấu vũ khí trên người.
"Tôi đến đây du lịch bất cẩn lạc đường, cho tôi đi nhờ một đoạn được không?"
Chiếc Jeep lẳng lặng đậu ở đấy, vẫn chẳng hạ cửa sổ mở cửa xe, đèn xe vẫn chiếu lên người tôi, dường như người bên trong đang đánh giá tôi cẩn thận.
Cảm giác bất an tuôn ra từ từng lỗ chân lông. Đương nhiên tôi không phải người xấu, nhưng nếu đối phương không phải người tốt thì sao? Tôi mặc đồ giá trị thế này, một mình lạc nơi hoang vắng, chẳng có vũ khí phòng thân, còn để đối phương biết nữa chứ.
Chắc tôi không xui đến thế đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, tôi vô thức lùi từng bước về phía rừng, lúc này, cửa xe Jeep bất chợt mở ra, một người đàn ông cao lớn đội mũ chắn gió và áo khoác vàng nhảy xuống, bấy giờ trong xe cũng truyền đến tiếng ẩu đả rối loạn và tiếng hét: "Alang Tần Nhiễm, mau chạy đi, bọn họ là người xấu, a ư!"
Toi sửng sốt, hình như đó là tiếng của Sebon?
Thấy người đàn ông áo vàng đến gần, tôi nhặt một hòn đá lên ném mạnh về phía anh ta, nhưng anh ta đã nhanh nhẹn lách người tránh được, đột nhiên tăng tốc lao lên trước mặt tôi, tôi chẳng kịp đề phòng bị đẩy ngã xuống tuyết.
Sau lưng đau nhói, đầu váng mắt hoa, tôi còn chưa kịp trở mình dậy đã bị người đàn ông áo vàng kia khụy xuống đè lại, hai tay cũng bị giữ hai bên người. Một tiếng "véo" vang lên, một bóng đen vút qua bên tay tôi găm xuống nền tuyết cách huyệt Thái Dương tôi chưa đầy một centimet.
Đó là một mũi tên.
"Các người là ai? Cướp ư?" Răng tôi va lập cập, nhìn mặt người đàn ông áo vàng bên trên bị mặt nạ chóng gió và kính bảo hộ che khuất. Anh ta chẳng đáp lời, kéo hai tay tôi lên đỉnh đầu rồi trói lại bằng dây thừng. Anh ta thò bàn tay đeo găng vào quần áo tôi, lần sờ từ trên xuống dưới, dường như xác nhận tôi thật sự không có vũ khí mới rút tay ra. Tôi run rẩy, nhìn anh ta chằm chằm. Dường như thấy biểu cảm này của tôi thú vị, anh ta nghiêng đầu, bất chợt giữ cằm tôi bật cười.
Tôi nghiến răng, tên cướp này trêu đùa tôi? Trông tôi giống con gái sao?
"Một chàng trai trông giống hồ ly, nhưng đẹp hơn trên ảnh đấy."
Nghe thấy câu này của anh ta, tôi chợt sững sờ.
"Ảnh gì? Các người biết tôi?"
"Này, anh Kuman anh đang làm gì vậy? Dã chiến hả?"
"Mẹ mày." Người đàn ông áo vàng cười đáp lại người đi cùng anh ta, rút mũi tên lên rồi kéo tôi dậy, đi về phía chiếc xe Jeep xám ấy.
Người người đàn ông mặc áo khoác đổ khuỵu chân trên bệ xe, không đeo kính bảo hộ nên lộ ra một phần mắt.
Trông vẫn còn trẻ, nhưng xương đầu mày thô rất thấp, bóng râm che mắt, khóe mắt còn có vết sẹo, có khuynh hướng chống đối xã hội, giống một con báo.
Tôi bị đẩy vào thùng xe phía sau, ghế bên trong bị gỡ ra rồi, chỉ chừa chỗ để bốn người ngồi, chứa đủ loại đồ hỗn loạn, Sebon bị trói gô co ro giữa đống đồ, đồ đạc rách bươm, trên gương mặt thiếu niên tuấn tú đầy vết bầm, rõ ràng chịu khổ rất nhiều.
Vừa thấy tôi, cậu ấy đã kêu ưm ưm, trừng to mắt.
"Sebon!" Tôi lao đến đỡ đầu cậu ấy, phẫn nộ nhìn người đàn ông đồ vàng: "Ra tay nặng với trẻ nhỏ như vậy, các người còn là con người không vậy?"
"Ai bảo nó không nghe lời, rõ rang là dân bản địa, ra ngoài hái nấm không biết đường về, ai tin? Ngoan ngoãn dẫn đường không được sao?" Người đàn ông áo vàng tháo kính chắn gió xuống, lộ ra đôi mắt đen, ánh mắt sắc bén.
"Dẫn đường?" Tôi cau mày, chẳng lẽ đám người này đang tìm bộ lạc Na Xá?
Bọn họ đang làm gì? Muốn đến bộ lạc Na Xá làm gì?
Nghe họ nhắc đến bức ảnh, mấy người này biết tôi.
Tôi vô cùng thắc mắc, nhưng anh ta không tiếp lời chỉ lấy điện thoại ra gọi điện.
"Alo, ông chủ, chúng tôi đã được người ngài muốn tìm rồi. Thật là, cất công đi tìm xa xôi, nửa đường cậu ta tự lao đầu vào hệt như một con thỏ, ngài nói xem có trùng hợp không?"
"Người chẳng sao cả." Người đàn ông áo vàng nói, bất chợt giơ tay miết mặt tôi, ngón cái khều khều khóe môi rỉ máu của tôi, tôi cắn tay anh ta một cái thật mạnh, anh ta thét lên một tiếng, giơ tay muốn tát tôi, nhưng kiêng dè gì đó nên nhịn lại.
"Đảm bảo đảm bảo, trước khi ngài đến tôi sẽ không động vào cậu ta."
Tắt điện thoại rồi anh ta nhìn sang tôi: "Buông ra. Nếu không tôi đánh nhãi con này."
Tôi nghiến răng buông ra, phun bụi bặm trên tay anh ta ra.
"Tìm đàn ông để làm âm hôn cho con trai, đúng là hiếm có. Ê, anh trên hay dưới?" Một giọng nói khác chen vào, là thiếu niên áo đỏ kia.
Tôi nhìn bọn họ không đáp, thầm sợ hãi. Nghe đoạn đối thoại vừa nãy, "ông chủ" sau lưng bọn họ muốn tìm tôi, đến cả xu hướng tính dục của tôi cũng biết, chắc đã từng điều tra rồi. Làm âm hôn là sao nữa? Con trai gì?
Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?
Suy nghĩ xem tôi có từng kết oán với ai không, nhưng cũng không có đầu mối gì.
"Các người nhắm vào tôi đúng không? Không cần biết mục đích của các người là gì, chắc không liên quan gì đến đứa nhỏ này, các người thả cậu ấy đi, các người muốn thế nào tôi cũng phối hợp."
"Xin lỗi nha, tìm cậu chỉ là một trong những nhiệm vụ của chúng tôi thôi." Người đàn ông áo vàng cười cười, nhìn Sebon: "Nhóc con này là người dẫn đường của chúng tôi, không thả được."
"Các người muốn tìm thôn của bọn họ sao?" Tôi cũng đã khẳng định suy đoán trong lòng rồi, nhìn Sebon rồi lại nhìn hai người này.
Người đàn ông áo vàng chẳng ừ hử gì, kéo cả mặt nạ chắn gió xuống. Lòng tôi nặng trĩu, vô thức cụp mắt hông dám nhìn mặt anh ta, nhưng lại nhớ đến cuộc điện thoại vừa nãy của anh ta.
... "Ông chủ lớn" kia muốn tôi bình an, anh ta không dám diệt khẩu tôi.
Tôi ngước mắt lên, gương mặt khung xương chắc khỏe lọt vào tầm mắt.
Người đàn ông được gọi là anh Kuman này có làn da màu đồng cổ, để râu quai nón, ngũ quan rõ nét, mắt sâu, giống người có huyết thống lai Đông Nam Á, tóc búi trên đỉnh đầu, gài bằng trâm gỗ, trên cổ có đeo chuỗi Phật, kết hợp với khẩu âm kỳ lạ sượng trân của anh ta, tôi đoán anh ta không phải người đến từ Giang Thành.
Thấy tôi đánh giá anh ta, anh ta cũng chẳng quan tâm, lấy bật lửa ra nhưng không hút mà đưa đến trước mặt tôi.
Tôi thoáng do dự rồi cắn đầu mẩu thuốc.
Người này vẫn khách sáo với tôi, tôi không cần tự tìm khổ.
Người đàn ông đồ vàng châm lửa, tôi hít một hơi, chậm rãi nói: "Các người thả đứa nhỏ này ra đi, tôi biết đến thôn của họ thế nào, tôi có thể dẫn đường."
"Ưm!" Sebon phản đối.
"'Phụt..." Thiếu niên đồ đỏ bên cạnh giở giọng trào phóng: "Nói điêu vừa thôi, vừa nãy còn nói là lạc được, anh là người thành phố, nếu biết đường thì sẽ tự chui đầu vào lưới như thỏ sao?"
Lời nói dối này có lỗ hổng quá lớn, tôi mím môi không nói được gì.
Nói ai là thỏ!
Người đàn ông tên Kuman không nói gì với tôi nữa, hút thuốc xong đã đóng cửa thùng xe, quay về ghế lại, quay đầu xe lái về phía bọn họ đã đến.
Thiếu niên áo đỏ ôm cánh tay, nhắm mắt nghỉ ngơi đối diện tôi.
Tôi vô cùng bất an, không nhịn được giẫm chân cậu ta: "Này, nhóc, cậu có thể tiết lộ chút tin tức cho tôi trước không, ông chủ của các người tìm tôi làm gì? Không phải các người đã bám theo tôi từ lúc tôi ra khỏi thành phố đấy chứ?"
"Gọi ai nhóc con?" Thiếu niên áo đỏ mở mắt, trừng tôi với vẻ hung hăng, vết sẹo ở khóe mắt cậu ta càng dữ tợn hơn.
"Được." Tôi gật đầu: "Anh, tôi gọi cậu là anh, được không?"
Cậu ta nhìn tôi, nhướng mày, dường như đang nhếch môi cười, đáy mắt lộ vẻ thích thú: "Đợi gặp được ông chủ lớn, anh sẽ biết chúng tôi tìm anh làm gì, vội gì chứ? Anh vẫn chưa trả lời vấn đề vừa nãy của tôi."
Tôi trợn mắt không muốn để ý đến cậu ta.
Lấy xu hướng tính dục người khác làm trò vui, nhóc con này thật sự rất đáng ghét.
"Anh thanh tú thế này chắc ở dưới nhỉ?"
"Cậu có thôi chưa hả?" Tôi không nhịn được, giơ chân đạp cậu ta, bị nhãi con côn đồ này đè gối lại, xương chân bị đè đau, đau đến mức tôi kêu thành tiếng.
"Ata!" Tiếng người đàn ông áo vàng truyền đến từ phía trước: "Làm trò với người của ông chủ, cậu chán sống rồi à?"
"Ầy, đây là gì vậy?" Cậu ta giữ cổ chân tôi, kéo ống quần lên.
Vừa thấy thứ trên cổ chân mình, tôi trợn tròn mắt.
Trên hai cổ chân tôi có một cặp vào kết bằng dây leo.
Nhìn thoáng qua giống xích chân.
Chẳng lẽ đây là Thôn Xá Na Lâm để lại cho tôi? Quà tạm biệt à?
Tặng đàn ông một cặp lắc chân, vừa đặc biệt vừa mờ ám.
Sao vứt tôi bên đường rồi còn tặng thứ này?
Tôi thầm thắc mắc, chỉ cảm thấy tính tình Thôn Xá Na Lâm khó đoán quá. Vừa ngước mắt lên, thiếu niên áo đỏ kia nhìn lắc chân chằm chằm, ánh mắt cứ như gặp ma, kéo tay áo mình lên, nắm cổ chân tôi.
"Cậu làm gì vậy?" Tôi bị cậu ta dọa hết hồn, muốn rụt chân lại, gối lại bị cậu ta đè không nhúc nhích được. Tôi thấy trên tay cậu ta có xăm chữ đen giống tiếng Thái và một con rắn, tôi sững sờ, lại thấy cậu ta lấy hai tờ giấy hình thoi màu vàng ra, nhổ máu vào rồi dán lên lắc chân tôi, tôi hoang mang, không biết cậu ta đang làm gì: "Cậu bệnh à!"
Tôi chưa dứt lời đã nghe một tiếng phừng, hai lá bùa tự cháy, tôi kêu lên, nhưng vẫn chưa cảm nhận được da bị bỏng, hai lá bùa đã thành tro. Nhưng lắc chân kết từ cây lại chẳng bị đốt cháy, vẫn còn nguyên.
"Anh lấy cặp lắc chân này ở đâu ra?" Nhóc con tên Ata ngẩng đầu lên, vết thương khóe mắt cậu ta từ từ rách ra, rỉ máu.
"Khóe mắt anh chảy máu kìa." Tôi nhắc.
"Tôi hỏi anh lắc chân này ở đâu ra!" Cậu ta giữ cổ áo tôi, khóe mắt hơi giật giật: "Không muốn chết thì nói mau, có lẽ chúng tôi có thể cứu anh."
"Cứu, cứu gì?" Tôi rụt chân lại: "Thần kinh."
"Ata, sao vậy?" Tiếng hỏi của anh Kuman truyền đến từ phía trước.
Ata che khóe miệng, hình như rất đau, thở hổn hển: "Trên người nó có thứ tà lắm, sức lực rất mạnh, có thể sẽ ảnh hưởng đến việc làm âm hôn của ông chủ, anh Kuman, anh mau xử lý đi. A, mẹ nó, đau chết mẹ!"
--Hết chương 9--
Lời tác giả:
Chậc chậc, tình địch top 1 sắp lộ diện rồi, đoán được là ai không nào hihi.
--- Xin lỗi mọi người, đã đào hố rồi mà giờ lại tụt lại mấy chục chương. Tháng cuối năm bận quá chừng luôn. Cắm mặt vào máy tính từ sáng tới khuya vẫn không xong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]