1.
Bố tôi tức giận muốn đi tìm tôi nhưng mới vừa đi được vài bước thì ông dừng lại.
Bởi vì có một nhóm khách hàng đang đến gian hàng mua bánh.
Vừa chửi, ông ta vừa ném chổi xuống chào khách.
Sau khi ông ta bán hàng cho khách xong, ông ta đã quên tôi rồi.
Tôi thấy người đi bộ trên đường ngày càng ít đi, tôi thấy những chiếc bánh trên quầy hàng đã bán gần hết, đây cũng là lúc họ phải đóng cửa hàng.
Cũng thấy cha mẹ tôi đột nhiên tỉnh lại, họ nói tại sao con nhỏ Lâm Ngữ chet tiệt này vẫn chưa về vậy.
"Ai mà biết được cơ chứ, thứ ham chơi này có khi nửa đêm đói quá, phải mò về thôi."
Mẹ tôi bận thu dọn đồ đạc, miệng bà ta luôn cằn nhằn quở trách tôi.
Bố tôi cũng bận tối tăm mặt mũi, nói rằng nếu ông ta mà gặp được tôi, sẽ đánh gãy chân tôi, sau này muốn đi học cùng đừng có nghĩ.
Tôi nhìn bóng dáng tất bật của họ, hồn phách trống rỗng của tôi như run lên.
Tôi chưa bao giờ ra ngoài chơi.
Tôi đã nhiều lần nói với họ rằng tôi về muộn vì bị bắt nạt ở trường.
Chính những người đó đã ngăn tôi đi về chứ không phải tôi không nghĩ đến việc đi về.
Nhưng trong mắt cha mẹ tôi, một người bình thường làm sao có thể vô cớ bị bắt nạt.
Tôi chỉ đơn giản là đang bào chữa cho sự lười biếng của mình thôi.
Dọn dẹp quầy hàng xong, bố tôi đang đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-the-quay-tro-lai/2896143/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.