"Hoàng muội. . . . . ." Tiên Vu muốn tiến lên, lại bị hành động hơi giơ tay lên của nữ tử cắt đứt. Nàng xoay người, trong ánh mắt nhanh chóng thoáng qua ánh sáng làm cho người ta không dễ phát giác.
Tiên Vu ngơ ngẩn, hắn biết rõ muội muội luôn thâm tàng bất lộ (không để lộ tài năng) nên cũng không nhiều lời nữa, chỉ đứng ở một bên làm tròn bổn phận của đại ca.
"Như vậy hiện tại ngươi hãy nói một chút chuyện chủ tử đi!" Nữ tử ngoái đầu nhìn lại, ý cười mê người bao phủ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tròng mắt xinh đẹp bình tĩnh không có gợn sóng nhìn tú bà.
Thân thể tú bà hơi cứng đờ, khuôn mặt nữ tử tươi cười, thái độ không mặn không nhạt, tuy nhiên chẳng biết tại sao nó lại làm cho lòng người thấp thỏm. Nàng rủ lông mày xuống, chợt cắn chặt môi anh đào. . . . . . Nữ tử tiến lên, đột nhiên chộp lấy cằm nàng ta, cười nhạt lên tiếng: "Muốn chết sao? Cho rằng chết là có thể kết thúc tất cả ư?"
Tú bà cắn chặt môi nhìn nụ cười nhạt của nữ tử, trong lòng lập tức tràn đầy khủng hoảng.
Nữ tử bất động thanh sắc, một Công chúa người tài vẻ ngoài đần độn (nghĩa bằng câu tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi) . . . . . . Nàng ta hình như chọc phải người không nên chọc!
"Hoàng muội, nếu là người của Đại Hách Thái tử thì chuyện này vẫn nên giao cho phụ hoàng xử lý!" Tiên Vu tiến lên, âm thanh trầm thấp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-soi-hap-dan/1940031/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.